Ngày Bão Tan, Tình Cũng Tàn - Phần 3
Tham gia nhóm FB Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay để ủng hộ tác giả nhé!
Chiếc xe chạy băng băng trên sa mạc, tài xế bên cạnh đột nhiên thốt lên: “Ảo ảnh sa mạc!”
Tôi ngẩng đầu nhìn. Trên bầu trời, đang hiện ra một khung cảnh tuyệt đẹp, chiếu rọi hình ảnh cuộc sống tươi mới và đầy hy vọng. Cảnh tượng ấy khiến mấu trong người tôi như sôi trào, trái tim cũng dấy lên một niềm hy vọng mơ hồ. Khi xe tiếp tục lăn bánh, khung cảnh tuyệt đẹp phía sau dần biến mất.
“Xem ra, hôm nay là một ngày đẹp trời.” Tài xế cười nói.
Tôi nhìn phong cảnh lùi lại bên ngoài cửa sổ, tâm trạng khá tốt, gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
Tới thị trấn. Sau khi đổi xe vài lần, cuối cùng, tôi cũng lên được chuyến tàu trở về quê.
3 giờ chiều. Đàm Tư Niên vui vẻ dẫn Mạt Y Y và cha mẹ cô ta về nhà.
“Hữu Nghi, mau ra đón khách đi!”
Thế nhưng, đáp lại anh ta chỉ là sự im lặng lạnh lẽo. Đàm Tư Niên cau mày khó chịu. Mạt Y Y kéo tay áo anh ta, nhỏ nhẹ nói:
“Hay là chúng ta đi thôi. Đừng làm phiền chị dâu nữa?”
Anh ta mím môi không đáp, cố chấp vừa gọi tên tôi, vừa đi vào các phòng tìm kiếm. Chăn trên giường được gấp gọn gàng, không có dấu vết của ai đã ngủ qua. Đi ra ngoài nhìn khắp lượt, vẫn không thấy bóng dáng tôi. Lúc này, một phong bì ngả màu trên bàn, thu hút ánh nhìn của anh ta. Ánh mắt khựng lại, anh ta vội vàng bước tới.
Lúc cầm phong bì lên, một tờ giấy từ bên trong rơi ra. Anh ta cúi xuống nhặt, ánh mắt lướt qua nội dung trên đó. Khoảnh khắc ấy, anh ta hoàn toàn sững người. Thấy anh ta ngồi bất động, mãi không đứng lên, Mạt Y Y vội vàng tiến tới đỡ, nhưng lại bị anh ta gạt ra.
“Tư Niên, anh làm sao thế?”
Đàm Tư Niên không trả lời. Đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy. Mạt Y Y càng thêm hoảng loạn, vội giật lấy tờ giấy từ trong tay anh ta. Khi nhìn thấy bốn chữ to đùng: ‘Đơn Xin Ly Hôn’, sự vui mừng trong ánh mắt cô, không thể nào che giấu nổi.
“Tư…Tư Niên, Phương Hữu Nghi đi rồi!”
“Vậy…vậy chúng ta…”
Chẳng màng để ý đến những giọt nước mắt kích động của cô, Đàm Tư Niên chìm trong cú sốc lớn, không thể thoát ra. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh ta siết chặt tờ đơn ly hôn, lao ra ngoài như điên. Mạt Y Y ở phía sau hét lớn, nhưng anh ta không ngoảnh lại, dù chỉ một lần. Khi tìm được người lái xe sáng nay, anh ta mới biết: tôi đã rời khỏi căn cứ từ lúc 8 giờ sáng.
“Sao có thể như thế được?”
Anh ta dựa vào thân xe, chậm rãi trượt xuống. Trong đầu không thể hiểu nổi: cô gái ngày nào, vì anh mà không màng tất cả. Sao có thể ra đi quyết liệt như vậy.
Ngẫm lại: những biểu hiện kỳ lạ của tôi gần đây, nghĩ lại căn nhà gọn gàng sạch sẽ hơn hẳn. Anh ta mới vỡ lẽ, cái mà anh cho là sự gọn gàng, thực ra, chỉ là tôi đã dọn sạch hết đồ đạc thuộc về mình.
Nhìn chìa khóa xe còn cắm trên ổ, anh ta liền mở cửa, ngồi vào ghế lái. Trong đầu lóe lên một tia hy vọng: có lẽ tôi chưa nỡ rời đi, vẫn còn ở thị trấn. Lúc này, Mạt Y Y đuổi tới, gõ cửa kính xe.
“Tư Niên, anh định đi đâu? Cho em đi cùng!”
Đàm Tư Niên không thèm quay đầu, vặn chìa khóa xe rồi phóng đi. Mạt Y Y không kịp đề phòng, bị dọa lùi mấy bước, rồi ngã lăn ra đất. Nhìn làn khói bụi do chiếc xe để lại, trong lòng cô ta nhen nhóm một dự cảm không lành.
Tới thị trấn, Đàm Tư Niên đỗ xe xong, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm. Ở bến xe không có, chợ rau cũng không, đầu phố không, cuối phố vẫn không. Đi qua đi lại mấy vòng, anh ta mới buộc phải chấp nhận sự thật rằng: tôi đã thật sự rời đi. Giữa dòng người đông đúc, lòng anh ta trống rỗng còn hơn cả sa mạc. Lúc đi ngang một cửa hàng đặc sản, bà chủ niềm nở gọi anh ta lại:
“Tổ trưởng Đàm, ở lại ăn cơm tối không?”
“Hai ngày trước cô Phương qua đây. Tôi còn khen anh nữa đấy!”
“Một tháng gửi đặc sản ba, bốn lần về cho mẹ vợ. Chắc chỉ có anh mới làm được!”
Bước chân Đàm Tư Niên khựng lại. Giờ đây, anh ta mới dần dần nhận ra: chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, anh ta đã gửi về nhà Mạt Y Y không biết bao nhiêu đặc sản, nhưng lại, chưa từng gửi một món nào cho gia đình tôi.
Anh ta ngồi xổm xuống, luống cuống nhặt lấy vài món đồ. Sau đó hốt hoảng chạy tới bưu điện, điền địa chỉ nhà tôi. Dường như, làm vậy có thể bù đắp một phần nào đó, cho sự day dứt trong lòng anh ta.
Trời tối dần, Đàm Tư Niên buộc phải lái xe trở về căn cứ. Giữa đường, anh ta gặp phải một trận bão cát. Cát vàng cuồn cuộn khắp nơi, che kín cả bầu trời. Dù ngồi trong xe, anh ta vẫn cảm nhận được sự ngột ngạt đến khó chịu. Trong lúc chờ đợi, anh ta bất chợt nhớ lại lần bão cát trước đây. Và tuyệt vọng nhận ra, anh ta đã từng bỏ mặc tôi giữa trận bão ấy.
“Hữu Nghi, anh xin lỗi!”
Đàm Tư Niên đau khổ vò đầu bứt tóc. Anh ta không thể tin được, người đàn ông tệ bạc đến mức ấy, lại chính là mình. Hai giờ sau, anh ta bình an trở về căn cứ, tình cờ gặp hai thành viên trong phòng thí nghiệm. Dưới ánh đêm mờ mịt, tuy rằng không ai thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng họ vẫn lên tiếng trêu chọc:
“Tổ trưởng, bao giờ anh mời chúng tôi, uống rượu mừng giữa anh và cô Mạt thế?”
Tâm trạng đã chẳng tốt, vừa nghe họ nói vậy, Đàm Tư Niên liền nổi cáu, quay ngoắt lại quát lớn:
“Nói linh tinh cái gì ? Tôi với Mạt Y Y chẳng có quan hệ gì cả!”
Nói xong, anh ta quay lưng bước đi trong giận dữ. Đúng lúc ấy, một người trong nhóm nhỏ giọng lẩm bẩm phía sau:
“Đến thằng ngốc cũng nhìn ra: anh thích cô Mạt, còn chối gì nữa.”
Đàm Tư Niên sững người tại chỗ. Có phải Hữu Nghi cũng nghĩ như vậy không? Nhưng, anh ta chẳng qua, chỉ đối xử tốt hơn một chút, đối với người vợ góa của đồng nghiệp mà thôi. Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.
Như người mất hồn quay về nhà, khi nhìn thấy ánh đèn vàng cam trong nhà, Đàm Tư Niên lại phấn chấn. Hữu Nghi chắc chắn chưa đi! Anh ta hớn hở bước vào, vừa định gọi tên tôi, thì thấy Mạt Y Y tiến ra, thân mật khoác tay anh ta. Như có một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, anh ta nhanh chóng rút tay ra, lạnh lùng hỏi:
“Cô còn ở đây làm gì ? Mau quay về nhà cô đi.”
Mạt Y Y không dám tin, nhìn anh ta: “Tư Niên?”
Đàm Tư Niên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Cô ta liền quyết tâm, ôm chặt lấy eo anh ta, tựa đầu vào lồng ngực anh:
“Tư Niên, em biết anh cũng có tình cảm với em. Giờ Phương Hữu Nghi đi rồi, chúng ta có thể bên nhau.”
Đàm Tư Niên giận điên lên. Anh gạt tay cô ta ra, đẩy mạnh một cái. Phần hông sau của Mạt Y Y vừa vặn đập trúng góc bàn, khiến cô ta đau đến tái mặt. Nhưng Đàm Tư Niên không hề nhíu mày, chỉ lạnh lùng ra lệnh:
“Cô có một tiếng để dọn đi. Nếu không, tôi sẽ mang hết đồ của cô, đến nhà cha mẹ cô mà vứt !”
Bị dọa đến phát khóc, Mạt Y Y vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Đàm Tư Niên ngồi sụp xuống sàn, ôm đầu bật khóc nức nở. Hữu Nghi thật sự không cần anh ta nữa!
Còn tôi, sau mấy ngày đêm vất vả trên đường, cuối cùng cũng xuống xe. Anh tư và cha tôi đã đợi ở sân ga từ sớm. Vừa nhìn thấy tôi, anh tư lập tức bước đến, cầm lấy hành lý.
“Em gái, cuối cùng em cũng chịu về rồi!” Anh tư vui mừng khôn xiết.
Cha tôi cũng hiếm khi nở nụ cười: “Mẹ nhắc con mãi đấy.”
Về đến nhà, không khí càng náo nhiệt hơn. Dù đã mấy năm không gặp, cũng không hề làm phai nhạt tình thân mấu mủ. Những khung cảnh ấm áp này, cũng là điều, mà tôi đã lâu không cảm nhận được. Đợi mọi người tản đi, cha gọi tôi đến bên:
“Chuyện của con với Tư Niên, đã giải quyết xong rồi chứ?”
Tôi gật đầu.
“Vậy cũng tốt. Cha với mẹ con học ít. Chẳng có chí lớn gì, chỉ mong con cái ở bên, sống yên ổn khi về già.”
“Trước kia con ở sa mạc, mẹ không biết đã khóc bao nhiêu lần, sợ cả đời này không được gặp lại con.”
Hốc mắt tôi lập tức ướt nhòe.
“Hồi đó là con cố chấp. Nhất quyết phải gả cho một người không xứng với mình.”
“Giờ con đã tỉnh ngộ rồi. Người tốt đến mấy, nếu không yêu con, thì con cũng không cần nữa.”
Cha tôi vui mừng, hài lòng gật đầu.
Ngày hôm sau, đại đội bộ bảo: có người gọi cho tôi. Tôi lau khô tay, cởi tạp dề, thắc mắc chạy đến. Khi cầm ống nghe, tôi nghe thấy giọng nói của Đàm Tư Niên, mang theo chút run rẩy và cầu xin: “Hữu Nghi…em quay về, được không?”
———
Comments for chapter "Phần 3"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories