Ngày Bão Tan, Tình Cũng Tàn - Phần 2
Tham gia nhóm FB Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay để ủng hộ tác giả nhé!
Ngày thứ ba, trời vừa sáng, phòng bên vang lên một tiếng hét chói tai. Đàm Tư Niên cuống quýt, chạy chân trần qua gõ cửa. Cửa vừa mở, một bóng hình mặc đồ ngủ mỏng manh, lao vào lòng anh ta. Đồng tử Đàm Tư Niên co lại, khuôn mặt đỏ lên, hoảng loạn ôm lấy Mạt Y Y: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạt Y Y khẽ nức nở, khóc như mưa: “Có gián, đáng sợ quá!”
Tôi tựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Đàm Tư Niên, trong vai anh hùng bảo vệ người đẹp, không nói lời nào. Mạt Y Y vừa nhìn thấy tôi, liền vội vàng rời khỏi vòng tay anh ta, chạy vào phòng mặc thêm áo khoác.
“Chị Hữu Nghi, xin lỗi ! Vừa nãy em sợ quá, không để ý là mình vẫn đang mặc đồ ngủ.”
Chưa đợi tôi lên tiếng, Đàm Tư Niên đã đau lòng không thôi:
“Y Y, hay là em dọn qua phòng ngủ chính đi. Phòng bên cạnh lâu rồi không ai ở, nên chắc chắn sẽ có côn trùng.”
“Hữu Nghi, lát nữa em rảnh, thì dọn dẹp phòng ngủ của chúng ta, để Y Y chuyển vào ở.”
Nhìn vẻ mặt hiển nhiên của anh ta, tôi bật cười đầy mỉa mai.
“Cái gì cũng nhường, hay, tôi nhường luôn cả anh cho cô ta nhé?”
Trong mắt Mạt Y Y ánh lên vẻ hân hoan. Còn Đàm Tư Niên thì mặt đỏ bừng, tỏ ra rất tức giận.
“Phương Hữu Nghi, đừng nói bậy. Làm hỏng danh tiếng của Y Y.”
Tôi cười khẩy, bước ra ngoài leo lên xe thu mua, để mua đặc sản cho gia đình. Chị bán hàng quen biết tôi, niềm nở chào hỏi:
“Tiểu Phương, lại mua quà cho gia đình à ? Hai vợ chồng em thật hiếu thảo. Tổ trưởng Đàm dạo này, tháng nào cũng gửi đặc sản về hai lần.”
Đôi bàn tay đang chọn hàng của tôi khựng lại. Nhớ đến vài hôm trước, trong lúc giặt đồ cho Đàm Tư Niên, tôi từng lôi ra một biên lai gửi hàng trong túi áo anh ta:
“ Người nhận: Mạt Đại Sơn. Khối lượng hàng: 20 cân”
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ, đó là đồ liên quan đến công việc của anh ta. Nhưng bây giờ xem ra, anh ta đã bắt đầu lấy lòng gia đình Mạt Y Y. Còn cha mẹ tôi, những người từng đối xử rất tốt với anh ta, thì chưa từng nhận được bất kỳ sự quan tâm nào.
Trở về nhà với tâm trạng nguội lạnh, tôi phát hiện: hành lý của mình bị lục tung. Đàm Tư Niên đang cầm giấy chứng nhận nghỉ việc của tôi, trên mặt là vẻ kinh ngạc khó tin. Tôi hoảng hốt, giật lấy từ tay anh ta.
“Là…là…”
Lắp bắp mãi, tôi vẫn chưa nghĩ ra được lý do để giải thích. Thế nhưng, Đàm Tư Niên lại thở phào nhẹ nhõm:
“Xin nghỉ cũng tốt. Làm bếp, dù gì cũng không được thể diện lắm. Một mình anh nuôi gia đình là đủ rồi.”
Không được…thể diện? Sự hoảng loạn trong lòng tôi, bỗng chốc như bị đóng băng, cả người như bị tạt một gáo nước lạnh. Mạt Y Y kéo ống tay áo của Đàm Tư Niên:
“Tư Niên, đừng nói vậy. Chị Hữu Nghi vốn dĩ là người nông thôn, chỉ có thể, làm mấy việc lao động chân tay thôi.”
Nghe từng câu từng chữ của bọn họ, ngọn lửa giận trong lòng tôi bùng lên.
“Tôi, đường đường chính chính nuôi sống bản thân, bằng đôi bàn tay của mình. Có gì mà không thể diện?”
“Còn hai người các người: một người đã có gia đình, một người là góa phụ, mờ ám dây dưa với nhau, thế mới đáng xấu hổ!”
Sắc mặt của Mạt Y Y lập tức tái nhợt. Đàm Tư Niên không ngờ: tôi lại nói ra những lời như vậy, tức đến phát run.
“Không ngờ, em có thể nói ra những lời độc ác như thế. Đúng là anh đã nhìn lầm em rồi.”
“Y Y, đừng nghe cô ấy nói linh tinh. Chồng em trước đây là đồng đội của anh, anh chăm sóc em, là chuyện nên làm.”
Nước mắt của Mạt Y Y chực rơi, giọng nói nghẹn ngào:
“Là lỗi của em. Em không nghĩ đến cảm xúc của chị Hữu Nghi. Em sẽ chuyển đi ngay, sau này, sẽ không làm phiền anh nữa.”
Nói xong, cô ta lau nước mắt rồi chạy ra ngoài. Đàm Tư Niên vội vàng đuổi theo sau. Đến bữa trưa, Mạt Y Y đã được dỗ dành xong. Cô ta cầm trên tay một chiếc radio mới tinh, khoác tay Đàm Tư Niên, cùng nhau quay về. Nhìn thấy tôi, cô ta như không có chuyện gì xảy ra, còn đến trước mặt tôi khoe khoang:
“Chị Hữu Nghi, đây là Tư Niên mua cho em. Chắc chị đã dùng qua nhiều cái rồi nhỉ ? Chị chỉ em cách sử dụng được không?”
Gương mặt cô ta đầy vẻ đắc ý, tràn ngập sự khiêu khích. Tôi chỉ hờ hững đáp: “Tôi không biết dùng.”
Đàm Tư Niên chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Tiền của anh ta, muốn tiêu cho ai thì tiêu, tôi không quan tâm.
“Sao lại không biết được?” Cô ta giả vờ ngạc nhiên.
Tôi nhìn Đàm Tư Niên, ánh mắt anh ta thoáng né tránh, sau đó lại trở nên thản nhiên: “Anh mua cái này, là để thay em xin lỗi Y Y. Ai bảo em cứ ngang bướng như thế!”
Tôi thở dài một tiếng, không để ý thêm nữa, cầm bát đi vào bếp múc thức ăn. Khi bưng đồ ăn đi ngang qua Mạt Y Y, cô ta bất ngờ đưa chân ra, khiến tôi vấp ngã. Choang một tiếng, chiếc bát sứ vỡ tan, nước canh nóng hổi đổ cả lên người tôi. Mạt Y Y như bị giật mình, nhảy dựng lên. Chiếc giày da của cô ta, như vô tình giẫm lên mu bàn tay tôi. Mảnh sứ đâm vào da thịt, đau đến mức tôi toát mồ hôi hột. Chiếc radio trong tay cô ta cũng vì thế, mà rơi xuống đất.
Đàm Tư Niên lập tức lao tới, bế Mạt Y Y đặt lên ghế sofa. Cô ta tỏ vẻ ấm ức:
“Chị Hữu Nghi, tại sao, chị lại đập bát canh vào chân em?”
“Rõ ràng là cô…”
“Im miệng!”
Tôi vội vàng muốn giải thích, nhưng Đàm Tư Niên không cho tôi cơ hội. Khuôn mặt góc cạnh của anh ta hiện rõ vẻ tức giận:
“Mau xin lỗi Y Y!”
“Tôi không làm gì sai.”
“Phương Hữu Nghi !”
Cơn giận của anh ta đã lên đến đỉnh điểm. Tôi ngẩng đôi mắt đượm buồn nhìn anh ta. Rõ ràng, người làm tôi bị thương là Mạt Y Y. Rõ ràng, tay tôi đang chảy máu, người tôi cũng bị bỏng không nhẹ. Thế nhưng, Đàm Tư Niên lại làm như không thấy. Trái tim của một người, sao có thể thiên lệch đến thế?
“Tại sao anh luôn không chịu tin tôi?”
Anh ta sững lại một chút, không trả lời, bế Mạt Y Y vào phòng ngủ chính. Tôi không chút biểu cảm, tự mình đứng dậy, đi đến phòng y tế xử lý vết thương. Trên đường về nhà, tôi thấy Đàm Tư Niên đang đứng đợi tôi.
“Dạo này em bị làm sao thế ? Sao lại dễ cáu gắt như vậy?”
“Hoàn toàn không giống em trước đây.”
Đôi chân mày anh ta nhíu lại đầy lo lắng, trông như thật sự quan tâm đến tôi. Nhưng tôi nắm chặt bàn tay vừa được bôi thuốc, không còn nghĩ ngợi nhiều nữa.
“Không có gì, chắc do tôi quá mệt thôi!”
Quả nhiên, anh ta thả lỏng đôi chân mày.
“Nhân lúc em nghỉ việc, hãy tranh thủ nghỉ ngơi đi. Việc nhà làm hoài không hết đâu. Dạo này nhà cửa sạch sẽ hơn hẳn, nhìn là biết em lại không chịu ngồi yên rồi.”
Dừng một chút, anh ta tiếp lời:
“Chuyện vừa rồi, cứ xem như em trượt tay.”
“Ngày mai là sinh nhật em. Đợi anh làm xong việc buổi sáng, anh sẽ đưa em ra thị trấn chọn một món quà. Tiện thể sửa lại radio cho Y Y. Em cũng nên xin lỗi cô ấy, được không?”
Lằng nhằng một hồi, mục đích cuối cùng, vẫn là bắt tôi phải xin lỗi. Thôi kệ, đến nước này rồi, những uất ức tôi phải chịu đã quá đủ, thêm một chút cũng chẳng sao. Tôi bình thản gật đầu.
Trở về nhà, tôi nhìn vào ánh mắt đầy đắc ý của Mạt Y Y, mà nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Ngày thứ tư, sinh nhật của tôi. Tôi đứng đợi bên cạnh chiếc xe, chuẩn bị ra ngoài đến mức chân tê cứng, vẫn không thấy bóng dáng của Đàm Tư Niên đâu. Khi tôi đến phòng thí nghiệm tìm, các thành viên trong tổ của anh nói rằng: cha mẹ của Mạt Y Y tới thăm. Anh ta đã đi đón họ từ sáng sớm.
Nỗi thất vọng, cuối cùng cũng tích lũy đủ. Khi quay đi, tôi mơ hồ nghe được những lời bàn tán phía sau:
“Tổ trưởng, có phải sắp đổi chị dâu mới không?”
“Đổi thì đổi thôi, anh ấy và cô Mạt rất hợp nhau mà…”
Gió lại thổi qua, cát vàng bay đầy mặt. Những suy nghĩ: muốn chào tạm biệt một cách tử tế, cuối cùng cũng bị che lấp hoàn toàn.
Tối hôm đó, Đàm Tư Niên không xuất hiện. Tôi một mình, ăn bữa cơm đã nguội lạnh, tự chúc mừng sinh nhật tuổi 26 của mình.
Rạng sáng ngày thứ năm, lúc 2 giờ, tôi cẩn thận rửa sạch bát đũa rồi cất vào tủ. 3 giờ sáng, tôi dọn dẹp đồ đạc thuộc về mình trong nhà, thứ nào cần đốt thì đốt, thứ nào cần bỏ thì bỏ. 6 giờ sáng, tôi kiểm tra lại hành lý và giấy tờ lần cuối. 7 giờ 40 phút, tôi đặt đơn ly hôn, cùng với một bức thư lên bàn, mang hành lý bước lên chiếc xe, từ khu căn cứ ra thị trấn.
———
Comments for chapter "Phần 2"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories