Kịch bản đào mỏ và trò lừa ngọt ngào - Phần 5
“Cố Thanh Thanh, em có hối hận không?”
Tôi cảm thấy buồn cười trước sự kiêu ngạo của hắn:
“Cho dù trúng tuyển, anh cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương, không phải xếp hạng tiên nhân đâu, ok?”
Vương Thanh Vân cười thay vì tức giận:
“Em vẫn chưa biết: người phỏng vấn cố tình xin lãnh đạo tăng lương, để tôi chấp nhận lời đề nghị.”
Cuối cùng, giọng điệu của hắn trở nên cuồng nhiệt hơn một chút:
“Cô ấy coi trọng tôi như vậy. Có lẽ, tôi sẽ có thể đạt được mục tiêu: lương hàng năm một triệu trong vòng hai năm, đó là điều chắc chắn.”
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người lập tức sáng mắt lên, lần lượt vây quanh Vương Thanh Vân. Những lời tung hô, nịnh nọt hắn lần lượt được thốt ra mà không cần suy nghĩ, thỉnh thoảng kéo và giẫm đạp lên tôi. Tôi đã chăm chú xem kịch với một con mắt lạnh lùng. Khoa học kỹ thuật Hòa Thanh có một quy tắc: Những người làm tốt có thể có cổ phần, và mức lương một triệu một năm không phải là một giấc mơ. Nhưng Vương Thanh Vân, tên khốn nạn này thậm chí không thể vượt qua cuộc phỏng vấn, có xứng đáng không? Quên đi, để hắn có một giấc mơ đẹp trước. Bây giờ, mọi người càng tâng bốc hắn, khi hắn ngã xuống sẽ càng đau đớn.
Một lúc sau, cua huỳnh đế được đưa lên, một chai rượu vang đỏ Pháp chính hiệu được khui. Vương Thanh Vân tự hào chào đón:
“Ai muốn chụp ảnh, nhanh lên.”
Mọi người đều rút điện thoại di động ra sau khi nghe
“Cảm ơn, anh Vương.”
Tôi cũng lấy điện thoại ra, nhưng không phải để chụp ảnh. Thay vào đó, tôi nhắn Trưởng phòng nhân sự hãy gửi thông báo tuyển dụng. Không lâu sau, các thông báo email lần lượt vang lên. Ai đó đã nhấp vào nó và hét lên:
“Tôi đã được Khoa học kỹ thuật Hòa Thanh nhận rồi!!!”
Một người khác: “Tôi cũng vậy!”
Khi mọi người quá phấn khích, họ phát hiện ra rằng: Vương Thanh Vân không nằm trong số những người được nhận. Bầu không khí trở nên có chút vi diệu. Tôi cười khẩy để phá vỡ sự im lặng: Mọi người sao đều ngây người ra vậy, mau châm chọc đi! Thấy không ai nói gì, tôi thản nhiên dẫn đầu:
“Anh Vương, anh thật đáng thương ! Chắc anh mất một triệu tiền lương một năm này rồi.”
Sắc mặt Vương Thanh Vân trắng bệch:
“Có thể là phòng nhân sự gửi thông báo bị sót.”
Tôi định quay lại thì cánh cửa mở ra. Khuôn mặt nhã nhặn bại hoại của anh Cả lộ ra. Anh Cả tôi đẹp trai và là đại diện của những doanh nhân trẻ xuất sắc, mọi người có mặt đều biết anh ấy. Vương Thanh Vân vội vàng chạy đến gặp anh, chào hỏi:
“Anh Cố, anh đến đây để tìm tôi à?”
Thế nhưng anh Cả cũng không thèm nhìn, chỉ đi tới véo má tôi vài cái, rồi mới giải thích lý do đến đây:
“Anh tới đón em.”
Với giọng điệu thân mật như vậy, ngay cả một người mù cũng có thể biết rằng: chúng tôi có một mối quan hệ bất thường. Có người bạo dạn hỏi:
“Anh Cố, anh và Cố Thanh Thanh có phải là…”
Anh Cả đặt tay lên vai tôi, tràn đầy ủng hộ:
“Thanh Thanh là em gái tôi.”
Biểu cảm của mọi người đồng loạt thay đổi. Vương Thanh Vân là người phóng đại nhất. Ai không biết cứ tưởng khay pha màu đổ lên mặt.
Theo kế hoạch, tôi định kích thích Vương Thanh Vân gọi cho Trưởng phòng nhân sự. Sau đó, để đối phương từ chối Vương Thanh Vân một cách gay gắt, và tát vào mặt hắn trước đam đông. Nhưng bay giờ có anh Cả ở đây, tôi không được tự mình làm. Tôi thở dài đầy tiếc nuối. Anh Cả cho rằng tôi đang buồn, ánh mắt như lửa đốt nhìn Vương Thanh Vân:
“Anh đang bắt nạt em gái tôi à?”
Ánh mắt Vương Thanh Vân hiện lên sự sợ hãi vô hạn, thanh âm run run giải thích:
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Anh Cả hừ lạnh:
“Hiểu lầm? Vậy tôi cho cậu nếm thử hiểu lầm.”
Vương Thanh Vân bị bật ngã xuống đất, cả người run rẩy như cái rây. Hoàn toàn không còn dáng vẻ hăng hái vừa rồi. Anh Cả kéo tôi ra khỏi đó. Phía sau có tiếng thảo luận không ngừng.
“Anh Cố, là muốn trừng phạt Vương Thanh Vân phải không?”
“Cố Thanh Thanh đúng là có một cái anh trai vừa đẹp trai lại giàu có.”
“Điều quan trọng nhất, là nuông chiều cô ấy, Vương Thanh Vân bây giờ sẽ có kết cục xấu.”
Anh Cả tôi là người nói là làm. Sau một thời gian, tôi nắm được thông tin từ Hội đồng nhà trường: Vương Thanh Vân chạy khắp nơi để tìm việc làm nhưng đều gặp trở ngại, trông hắn rất tiều tụy. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy còn lâu mới đủ. Không phải tôi nhẫn tâm mà do Vương Thanh Vân tự mình làm. Khi hắn tung ra những tin đồn bậy bạ về tôi, hắn không thấy đó là làm việc xấu. Nếu tôi thực sự là một cô gái bất lực, có lẽ tôi đã bị dư luận ép chớt.
Tôi gặp lại Vương Thanh Vân tại tiệc tối hai tháng sau đó. Hắn đã trở lại vẻ tự tin trước đây. Tôi lẩm bẩm:
“xui xẻo”.
Quay người định rời đi, thì hắn lao tới chặn lại. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay trước mặt, trợn tròn mắt, sốt ruột nói:
“Làm gì vậy?”
Vương Thanh Vân coi thường tôi vì lợi thế chiều cao của hắn, đắc thắng khoe khoang:
“Tôi đã nhận một người cao quý làm mẹ đỡ đầu. Bà ấy đã đầu tư thành lập một công ty công nghệ cho tôi. Bây giờ, tôi là ông chủ thực sự. Lúc anh trai cô phong sát tôi, chắc hẳn hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi sẽ có quy nhân phù trợ đâu.”
Mẹ đỡ đầu ư ? Chắc là sugar mommy chứ gì? Tôi giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt:
“Anh thật sự nguyện ý à.”
Hiểu được sự ẩn ý của tôi, Vương Thanh Vân không khỏi xấu hổ mà nổi giận:
“Cố Thanh Thanh, mẹ đỡ đầu của tôi có quan hệ rất tốt với ban tổ chức. Tôi muốn cho cô nếm trải sự sỉ nhục, mà tôi phải chịu lúc trước!”
Tôi chỉ quan tâm đến nửa câu đầu tiên:
“Mẹ đỡ đầu của anh có quan hệ tốt với ban tổ chức?”
Vương Thanh Vân nghĩ rằng tôi sợ hãi nên càng ngày càng tự hào:
“Vừa rồi, bà ấy đưa tôi đến chào người của ban tổ chức. Người này đã chào đón tôi rất vui vẻ.”
Hắn có chắc là người ta chào đón vui vẻ hắn, không phải vì phép lịch sự không? Tôi không muốn lãng phí thời gian cho Vương Thanh Vân, vì vậy tôi quyết định rẽ hướng khác. Lần này, Vương Thanh Vân không ngăn cản tôi, mà đi tìm nhân viên bảo vệ ở đó, ngạo nghễ ra lệnh:
“Đưa cô ta ra ngoài cho tôi.”
Tôi nhướng mày, có chút không coi trọng:
“Tôi mang thư mời tới đây.”
Hắn cao ngạo nói:
“Thì sao?”
Tôi nghi ngờ một cách hợp lý rằng: hắn đã bị kích thích trở nên ngớ ngẩn. Nếu không, làm sao một người bình thường có thể nói những lời kỳ lạ như vậy? Thấy tôi im lặng, Vương Thanh Vân tiếp tục giục nhân viên bảo vệ đuổi tôi ra ngoài. Nhân viên bảo vệ không nhúc nhích, suy cho cùng thì, ai có thể làm việc ở nơi như thế này đều không phải là kẻ ngốc.
———–