Kịch bản đào mỏ và trò lừa ngọt ngào - Phần 4
Vụ lan truyền thông tin xấu về tôi trên diễn đàn đã kết thúc, với việc Lưu Tĩnh bị đuổi học và được tại ngoại chờ xét xử. Và Vương Thanh Vân, kẻ chủ mưu, vừa công khai xin lỗi tôi trên mạng xã hội. Về cơ bản, là không có tác động mấy đến hắn. Kết quả này khiến tôi không hài lòng.
Vài ngày sau, anh Cả tôi cũng đã hoàn thành công việc kinh doanh và trở về nhà. Nghĩ đến anh Trợ lý đã giúp tôi rất nhiều, và cũng đã lâu không gặp anh Cả nên tôi liền đến công ty. Tôi gọi một đống đồ ăn cho mọi người. Sau khi nhờ cô tiếp tân phân phát giúp, tôi bưng tô súp gà do dì nấu lên tầng cao nhất. Ngay khi gặp nhau, tôi đã bị anh Cả mắng:
“Người bạn trai mà em nói sẽ mang đến cho anh chiêm ngưỡng, là loại người đó hả?”
“Ha ha”
Tôi cười gượng, gãi đầu nói:
“Hồi đó, em còn trẻ người non dạ”.
Anh Cả đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, trong đôi mắt phượng bất lực sắp trào ra:
“Em…”
Anh Cả gõ gõ trán tôi, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lùng:
“Thanh Thanh, em muốn hắn trả giá như thế nào?”
Ý thức được anh Cả có ý động thủ, tôi vội vàng ôm cánh tay anh lắc lắc:
“Đừng, đừng, em muốn tự mình giải quyết.”
Lúc đầu, anh còn miễn cưỡng, chắc là sợ tôi mềm lòng. Nhưng không cưỡng lại được sự công kích dụ dỗ của tôi, nên cuối cùng cũng đồng ý.
Sau khi uống canh gà với anh Cả, tôi cảm thấy hơi no nên đi loanh quanh trong công ty. Cho đến khi, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ một phòng họp. Tôi dừng lại, cau mày.
Tại sao Vương Thanh Vân lại ở đây?
Trong lúc tôi sững sờ, Vương Thanh Vân đi ra, không thể tin được hét lên:
“Cố Thanh Thanh?”
“Tại sao?”
Suy nghĩ của tôi đột nhiên bị gián đoạn, và tôi rất khó chịu.
“Cô tới phỏng vấn sao?”
Vương Thanh Vân liếc tôi một cái từ trên xuống dưới, ngữ khí khinh thường:
“Tôi thừa nhận cô có ngoại hình không tệ. Nhưng đi phỏng vấn, tốt xấu gì cũng ăn mặc chỉnh tề một chút. Cũng không phải dựa vào mặt mũi là được nhận vào đâu.”
Tôi cúi xuống và nhìn đôi dép của mình. Vừa định quay lại thì trưởng phòng nhân sự bước ra. Nhìn thấy tôi, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ háo hức, cô ấy hớn hở đi về phía tôi. Tôi lo mất ngựa sẽ không vui, nên vội dùng mắt ra hiệu. Cô ấy hiểu ra và dừng lại ngay lập tức. Tôi bước đến và nói:
“Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn”.
Cô ấy khẽ gật đầu, và trở lại thành Trưởng phòng nhân sự hơi xa cách như trước đây. Khi vào phòng họp, tôi sợ Vương Thanh Vân nghe lén nên đóng cửa lại. Đối mặt với ánh mắt nhỏ nhắn tràn ngập nghi hoặc của Trưởng phòng nhân sự, tôi cũng không vòng vo, mở miệng nói:
“Vương Thanh Vân thì không được.”
Trưởng phòng nhân sự rất sâu sắc, không hỏi bất kỳ câu hỏi nào không nên hỏi:
“Cô chủ, tôi sẽ thông báo cho hắn rằng: hắn đã trượt bài kiểm tra đầu tiên.”
Tôi ôm cánh tay cô ấy:
“Không vội, chờ hắn đến thi lại, chị cứ biểu hiện kiểu: hắn rất có khả năng được qua cửa.”
Muốn đả kích đạt cực hạn, đương nhiên phải chọn thời điểm: hắn nghĩ việc chắc chắn đến tay mình, mà phá. Nếu không, Vương Thanh Vân nhiều lắm sẽ chỉ thất vọng một thời gian thôi.
Sau khi rời khỏi phòng họp, Vương Thanh Vân vẫn ở bên ngoài, rõ ràng là đang chờ tôi. Vừa nhìn thấy tôi, hắn đã điên cuồng chế nhạo tôi:
“Ra sớm như vậy, chẳng lẽ là bị người phỏng vấn từ chối rồi sao ? Khoa học kỹ thuật Hòa Thanh thật sự là một công ty lớn.”
Trong lòng không có gợn sóng, thậm chí còn có chút muốn cười:
“Anh sợ tôi đè chớt anh à? Anh hận không thể áp chế tôi phải không.”
Vương Thanh Vân cúi mặt:
“Tôi mà sợ cô sao? Đùa à?!”
Tôi nhún vai,
“Chờ xem.”
Tôi đã mong chờ đến lúc, hắn biết chữ “Thanh” trong “Khoa học kỹ thuật Hòa Thanh”, chính là chữ “Thanh” trong “Cố Thanh Thanh”, hắn sẽ có biểu cảm gì?
Biết được kế hoạch của tôi, anh Cả cho người lắp kính một chiều vào phòng họp, ngay trong đêm đó. Để tôi có thể hóng chuyện tại chỗ. Vào ngày thi tiếp theo, tôi ngồi sau tấm kính, ăn gà rán và chờ xem màn trình diễn hay. Ngay sau đó, Vương Thanh Vân bước vào với vẻ mặt hơi căng thẳng. Sau khi hắn hoàn thành phần thi của mình, Trưởng phòng nhân sự tỏ ra rất quan tâm đến hắn theo ý định của tôi:
“Anh Vương, tôi nghĩ anh khá phù hợp với vị trí này”.
Vương Thanh Vân hắng giọng hai lần một cách khéo léo, kìm nén sự xuất thần trong mắt và bắt đầu nâng cao địa vị của mình:
“Các công ty khác có thể cho tôi mức lương hàng tháng là 22 nghìn. Công ty của chị có thể trả bao nhiêu?”
“Lương cơ bản của chúng tôi ở đây là 18 nghìn, hoa hồng dự án được tính riêng.”
“Không, kỳ vọng của tôi ít nhất là 20 nghìn.”
Trưởng phòng nhân sự hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống giả vờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Mãi đến khi người đối diện khó có thể ngồi yên, cô mới nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu anh xác định muốn đến, tôi mới có thể xin lãnh đạo.”
Vương Thanh Vân vui mừng nhướng mày, nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh và nói:
“Được rồi, khi nào thì đưa ra lời đề nghị?”
Trưởng phòng nhân sự trả lời:
“Bởi vì vị trí tương đối thiếu người, chắc chỉ mất khoảng ba ngày làm việc.”
Trong khi Vương Thanh Vân rất phấn khích, hắn vẫn không quên duy trì tính cách kêu ngạo của mình:
“Vậy thì, tôi sẽ từ chối lời mời từ các công ty khác.”
Trưởng phòng nhân sự chỉ mỉm cười. Hắn ổn định tinh thần và bước đi nhanh chóng. Ngay khi hắn rời đi, Trưởng phòng nhân sự liền dỡ bỏ ngụy trang, vẻ mặt khinh thường chửi bới:
“Thân là một sinh viên chuyên ngành máy tính, trong ngôn ngữ Java có những ghi chú truy cập phổ biến nào, cũng không trả lời được. Thật không biết mấy năm nay đã học cái gì.”
Tôi cười bảo:
“Hắn bận leo cành cao, làm gì có thời gian mà học”.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt. Vương Thanh Vân không kìm được sự phấn khích, sáng sớm điên cuồng khoe khoang, cho nên lớp học buổi sáng phải tạm hoãn! Sau khi đấm vào gối vài cái để trút giận, tôi mở điện thoại. Trong nhóm lớp, nhiều người đang chúc mừng Vương Thanh Vân.
[Khoa học Kỹ thuật Hòa Thanh đã phát triển nhanh chóng trong hai năm qua, Vương Thanh Vân, cậu thật may mắn!]
[Vừa có vợ con lại vừa có công việc, lão đại thật năng suất.]
[Lão đại, anh có cần chân chạy việc không?]
Tôi bực bội nhìn nó, cố ý làm ầm lên trong nhóm:
[Đã đáng ăn mừng như vậy, sao không đãi mọi người một bữa đi! Tiệc cua ở trung tâm thành phố cũng không tệ.]
Những người có quan hệ tốt với tôi đều đồng ý:
[Đúng đúng đúng, anh Vương sắp đạt đến đỉnh cao rồi, cho nên ăn cơm cũng không miễn cưỡng.]
Nhà hàng đó do bạn của anh trai tôi mở, bình quân đầu người là năm con số. Cả lớp đi một lần, mấy trăm ngàn khẳng định không thể không tiêu. Cho nên, hắn đồng ý hay không cũng sẽ mất rất nhiều, chỉ khác là mất tiền hay mất mặt thôi. Cuối cùng, Vương Thanh Vân đồng ý, còn cố tình trêu chọc tôi trong nhóm, yêu cầu tôi có mặt ở đó vào buổi trưa.
Tôi biết hắn muốn thấy tôi hối hận, còn tôi thì muốn thấy anh ta biến thành kẻ ngốc, nên tôi đã đồng ý. Tôi không thích những thương hiệu quá nổi bật. Những gì tôi mặc khi ra ngoài, vẫn là phong cách tùy chỉnh của những tên tuổi lớn. Người không biết hàng rất dễ nhầm với hàng rong. Khi tôi vừa bước vào cửa, Vương Thanh Vân đã nhìn tôi từ trên xuống dưới. Sau khi xác định không có gì đáng giá, hắn hếch cằm:
“Cố Thanh Thanh, em có hối hận không?”
Tôi cảm thấy buồn cười trước sự kiêu ngạo của hắn:
“Cho dù trúng tuyển, anh cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương, không phải xếp hạng tiên nhân đâu, ok?”
———–