Zhihu| Câu Chuyện Về Giấc Mơ Của Cô Ấy - Chương 1
1.
Người đàn ông quỳ ở trước mặt tôi, tôi chậm rãi cúi đầu nhìn anh ta.
Tôi có thể nhìn thấy rõ đôi vai run rẩy của người đàn ông đấy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cùng với giọt nước mắt nhỏ từng giọt rơi xuống mặt đất.
Ngọn đèn trắng chói mắt không hề tỏ ra thương xót người đàn ông này, còn cơ thể hoàn mỹ của tôi bao phủ anh ta trong bóng tối.
Anh ta nói tôi là Thần.
Ta ngơ ngác nhìn anh ta, không biết tại sao anh ta lại nghĩ như vậy, có lẽ là bởi vì đôi mắt màu xanh lam như băng của tôi quá lạnh lùng không mang theo một chút sắc thái cảm xúc nào, hoặc có thể là do mái tóc bạc trắng của tôi do ông trời ban cho tôi, cũng có thể là những giọt nước mắt trên má tôi đã vô thức rơi vì anh ta.
Sau đó, tôi hiểu được.
2.
Tôi chỉ là một nhà trinh thám bình thường không có gì lạ.
Của tôi chẳng qua là dễ bán một chút thôi, nhưng tôi không ngờ rằng lúc tôi mới đến tổ trinh thám vũ trang nơi mà trúc mã đang làm việc, mọi người trong tổ trinh thám đều cầm một quyển sách tới tìm tôi xin chữ ký.
“Tiểu thư Hinata, tôi là Naomi Tanizaki, anh trai tôi đi công tác, xin cô ký giúp chúng tôi!”
Một cô gái trông như học sinh trung học mỉm cười nhiệt tình, giơ cuốn sách của mình lên.
Hinata là bút danh của tôi.
Tôi mỉm cười đáp lại, ký tên của mình lên một cách lịch sự.
Tôi nhìn Osamu Dazai đang đứng đút tay vào túi quần ở một bên, anh ta giống như là không quan gì khẽ ngâm nga hát, không hề có cảm giác mình là thủ phạm.
Rõ ràng là anh ta đưa tôi tới đây bảo là muốn tôi hỗ trợ phá án và tích lũy tư liệu sống.
Thiếu niên trong bộ trang phục thám tử đang cầm một trong những quyển sách không được ưa chuộng nhất của tôi {{ Trong cơn gió nhẹ}}, nó kể về một cô gái dũng sĩ Đồ Long sẽ thành rồng, cuối cùng cầm con dao đồ tể giết chết ân nhân của mình, sau khi cuốn sách được xuất bản, một số độc giả cho rằng tôi đã hết thời rồi .
Tôi hơi kinh ngạc khi anh ta lựa chọn quyển sách này, nhưng mà tôi vẫn ký tên lưu loát.
Anh ta hài lòng cầm sách, đột nhiên đôi mắt màu xanh lục mở to, dường như muốn nhìn thấu tôi, bình tĩnh hỏi tôi.
“Tiểu thư Hinata, cái kết của quyển sách này không phải là sự thật.”
Giọng điệu của anh ra rất chắc chắn
Tôi không khỏi hoảng hốt, cũng không có cố gắng phản bác cái gì, trái lại mỉm cười với anh ta.
“Chắc hẳn anh đã từng nghe đến thuyết tảng băng trôi, những gì trong quyển sách này chỉ là một phần nổi của tảng băng trôi.”
Tôi hạ giọng của mình xuống.
“Trên thực tế, đây là một núi băng rất lớn rất cao.”
3.
Chàng trai cầm sổ ghi chép nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, ho một tiếng, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Dù sao chúng tôi còn có chuyện cần phải làm.
Cậu ta trịnh trọng tự giới thiệu bản thân, cũng đem tài liệu trong tay đưa cho tôi: “Chắc hẳn gần đây tiểu thư Hinata đã nghe nói về vụ án dị năng sinh sôi.”
“Hinata chỉ là bút danh, cứ gọi tôi là Morikawa là được rồi.” Tôi gật đầu, nhận lấy tài liệu.
“Có rất nhiều người đột nhiên sở hữu dị năng mà không thể giải thích được.” Kunikida đẩy kính mắt: “Nhưng những người đột nhiên sở hữu dị năng này đều có một điểm chung…”
Tôi tiếp lời một cách tự nhiên: “Bọn họ đều là người bị hại của một vụ án nào đó, hơn nữa thủ phạm của những vụ án đó đều chưa nhận được hình phạt xứng đáng.”
“Đúng, sau khi nạn nhân trong vụ án có được dị năng đều chọn cách trả thù ăn miếng trả miếng …”. Kunikida thở dài: “Cũng không biết bọn họ có được dị năng như thế nào khiến cảnh sát không có biện pháp gì trước cái loại không phải hiện tượng tự nhiên này. Cho nên chính phủ đem chuyện này giao cho tổ Trinh thám Vũ trang rồi.”
“Bây giờ dị năng trở thành củ cải trắng hết rồi.” Thiếu niên mũ rơm nói chen vào.
“Vậy làm sao các anh biết được bọn họ dựa vào dị năng để g/i/ế/t người?” Tôi hỏi.
“Đây là tin tức nội bộ, trong tài liệu có.” Kunikida giải thích: “Những người nhận được di năng đều biến mất khỏi thế giới sau khi báo thù xong, không để lại một dấu vết nào.”
4.
Ảnh, vân tay, tóc, toàn bộ những đồ dùng hàng ngày mà họ sử dụng đều biến mất. Ngoại trừ những người quen họ thì thậm chí họ còn không để lại bất kỳ bằng chứng nào về sự tồn tại của mình trên thế giới này.
Chỉ có thể đánh giá thi thể tại hiện trường và phương pháp g/i/ế/t người.
Tôi xem tài liệu rồi thở dài: “Việc này thật mơ hồ.”
Dazai nói đúng là không sai, thật sự là tài liệu tiểu thuyết rất tốt.
“Sao các anh không để cái tên Dazai này thử xem có thể vô hiệu hóa dị năng hay không?”
“Vô dụng.” Osamu Dazai nói đầu tiên: “Không có một chút dấu nào, tổn thương mà người bị hại nhận được là tổn thương thực tế, cũng không dùng dị năng. Dị năng thường chỉ dùng để lẻn vào hoặc hỗ trợ gây án.”
“Dường như biết có người như tôi tồn tại vậy, cho nên vô cùng đề phòng tôi.” Anh ta nheo mắt lại.
Tôi chăm chú nhìn anh ta.
“Ồ, vậy sao.”
… vậy thì quá đáng tiếc.
5.
Sau khi tôi với Dazai ra khỏi phòng tổ Trinh thám cũng đã chạng vạng tối, người đi bộ hối hả bước đi trên đường, ánh hoàng hôn soi bóng, duyên dáng phác họa đường nét của những tòa nhà, gió biển của Yokohama khiến thành phố trở nên dịu dàng hơn.
Lại trở về rồi.
Ài, nhân tiện thì tôi trở về Yokohama khi nào vậy?
“Cảm giác trở lại chốn cũ thế nào?” Lúc tôi vẫn còn đang ngây người, Osamu Dazai hỏi tôi.
“Cũng không tệ lắm.” Tôi nhắm mắt lại giống như hưởng thụ: “Anh không có suy nghĩ gì đối với vụ án này sao?”
Anh ta cong mắt, nở một nụ cười nhạt: “Có một chút.”
“Vậy anh cảm thấy …” Tôi tiếp tục hỏi, từ nhỏ đến lớn tôi không hề nghi ngờ một tí nào về chỉ số IQ của trúc mã tôi.
Cho nên tôi vẫn luôn nghi ngờ đối với việc anh ta muốn tôi ra tay giúp đỡ chuyện này.
Đầu óc của cái tên này là khi bạn nghĩ đến một tầng thì anh ta có thể chất chồng cả trăm tầng trên bạn rồi, anh ta không giải quyết được vụ án thì đúng là chuyện lạ.
Anh ta không trả lời tôi, thay vào đó lại lấy một cái khăn tay có viền ren màu xanh đậm ra, tôi nhận ra đó là chiếc khăn tay tôi dùng lúc nhỏ, nhưng mà nó đã mất trong một lần ngoài ý muốn.
“Ngày đó cô đi, nó rơi ở chỗ của tôi.” Anh ta đưa cho tôi.
Năm mười ba tuổi, đúng là tôi đã ném một cái khăn tay.
Tôi nhận lấy, sau đó chính là sự yên lặng dài đằng đẳng.
Chúng tôi đều không lên tiếng.
Tôi với anh ta vẫn luôn đi chậm ở trên đường nhỏ, không ai nói dừng lại, cũng không ai nói muốn rời đi.
Con đường này vô cùng thông thoáng mà lại thẳng, dù có người đi đường vội vã qua lại, nhiều ngã ba phức tạp, nhưng vẫn không thấy điểm cuối.
Dường như nếu như chúng tôi vẫn muốn đi tiếp, thì nó có thể kéo dài đến tận cùng thời gian, xuyên qua các hành lang năm tháng, cho đến khi tiếng chuông mục nát vang lên.
Tôi mở miệng nói trước, chúng ta cần phải đi rồi.
Anh ta nói được.