Trọng Sinh: Trò Chơi Bắt Đầu - Kẻ Phản Bội Đừng Hòng Yên Ổn - Phần 6
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Mẹ tôi hoàn toàn không biết chuyện này. Bà ấy bận rộn xử lý công việc trong công ty, tôi bận rộn tham gia cuộc thi hội hoa.
Cho đến ngày tựu trường. Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến tôi giật mình:
“Cố Hoài Y, cẩn thận!”
Tôi quay đầu nhìn, thì thấy Cố An Du từ trong đám đông lao ra, tay cầm dao nhắm thẳng vào tôi. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi vô thức giơ tay lên chống trả. Nhưng con dao lại không trúng người tôi. Hình Tri Viễn không biết từ đâu xuất hiện, dùng sức đẩy cô ta ra.
Cố An Du ngã oạch xuống, thứ trong tay đâm vào bụng cô ta, mấu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Cố An Du hại tôi không thành, bản thân lại vào tình thế nguy cấp. Cô ta chảy rất nhiều mấu, nên cần truyền mấu gấp. May thay kho dự trữ vẫn còn đủ. Cố Ngạn Lâm chạy đến bệnh viện, nộp viện phí. Lúc nhận được phiếu khám, ông ta sốc không nói nên lời.
Phiếu khám cho thấy: Cố An Du mang nhóm mấu B. Nhưng ông ta mang nhóm mấu O, Diệp Đường lại mang nhóm mấu A. Ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng: Cố An Du không phải con ruột của mình.
Năm đó, lúc Diệp Đường ôm Cố An Du còn nhỏ tìm đến, ông ta thực sự mừng đến phát điên. Ông ta đã tính toán ngày tháng, xác nhận chắc nịch đứa bé này là của mình. Nhưng bây giờ, trên phiếu khám, giấy trắng mực đen hiển thị rõ ràng, đứa bé không phải của ông ta. Vậy, chỉ có một lý do duy nhất: Ánh trăng sáng ông ta yêu sâu đậm nhiều năm, lại tằng tịu với người đàn ông khác, ngay trong ngày ân ái với ông ta. Bà ta lợi dụng nỗi chấp niệm không có được tình yêu của ông ta, để lừa dối mười mấy năm. Mà ông ta lại giống như một thằng hề vậy, bị người ta âm thầm ụp mũ xanh lên đầu, mà vẫn còn quyến luyến không rời.
Kiếp trước, tôi bất ngờ gặp được, người đàn ông dây dưa với mẹ con Diệp Đường đòi tiền. Lúc đứng trên sân thượng tầng bốn vẽ tranh, tôi nghe rõ từng chữ trong cuộc đối thoại của họ. Phát hiện ra chân tướng, nhưng tôi chưa kịp nói với bố, thì đã bị Cố An Du xông đến, đẩy ngã xuống tầng. Sau khi sống lại, tôi đã cố nhắc nhở bố từ trước. Nhưng ông ta hoàn toàn không để tâm. Thậm chí, còn cảm thấy tôi đang bôi nhọ ánh trăng sáng trong lòng ông ta. Vậy thì, chờ đến khi ông ta tự mình phát hiện ra chân tướng đi. Sau này, khi đã dâng hiến tất cả, mới phát hiện bản thân bị lừa dối, có lẽ sẽ rất thú vị.
Chuyện Cố An Du cố ý đồ đả thương người khác, được đăng lên báo. Các kênh truyền thông lớn lần lượt chia sẻ video về vụ việc, với đủ bình luận giễu cợt và biểu tượng cảm xúc hài hước. Đa số các bình luận đều lên tiếng ủng hộ Hình Tri Viễn. Cộng đồng mạng ca ngợi hắn: là anh hùng trẻ tuổi, dám làm việc nghĩa. Liên tục có người tác tên các phương tiện truyền thông địa phương và các cơ quan liên quan trong bình luận, yêu cầu trao tặng danh hiệu và cờ thưởng cho hắn.
Diệp Đường đang đi du lịch ở nước ngoài. Sau khi nhận được tin tức, lòng như lửa đốt, lập tức muốn mua vé máy bay trở về. Nhưng, bà ta tiêu tiền như nước, phung phí vô độ, đến giờ mới biết: Cố Ngạn Lâm đã đóng băng thẻ của bà. Trước mắt, tiền trong thẻ của bà ta còn không đủ để mua vé máy bay. Bà ta lại không có tiền tiết kiệm, nên đành phải mượn tiền của hội chị em. Nhưng đối phương thấy: bà ta ngay cả vé máy bay mấy ngàn cũng không trả nổi, thì đều chê cười và xa lánh. Thân phận phu nhân cao quý, giờ đây chẳng có chút liên hệ nào, với kẻ nghèo kiết xác như bà ta bây giờ.
Đến khi, Diệp Đường bán hết túi xách, trang sức bay về, thì Cố An Du đã thoát khỏi nguy hiểm. Bà ta nhìn con gái tiều tụy, thì vô cùng đau lòng. Lòng đầy lửa giận, Diệp Đường trở về Cố gia.
“Cố Ngạn Lâm, ông chớt thối ở đâu rồi. Mau cút ra đây cho tôi!”
“An Du bị thương nặng như vậy, sao ông không ở bệnh viện chăm sóc con bé?”
“Ông có biết gì không, con bé là bệnh nhân, mà suốt hai ngày không được ăn gì!”
Tiếng mắng chửi của Diệp Đường oang oang trong biệt thư. Nhưng đáp lại bà ta, chỉ có tiếng mắng chửi đó vọng lại. Bà ta không cam tâm, tìm từng tầng một. Cuối cùng, lên tít sân thượng, mới thấy bóng dáng của Cố Ngạn Lâm.
Đêm nay không có ánh trăng. Bầu trời u ám mù mịt, tĩnh lặng đến rợn người. Xung quanh chỉ có khói thuốc lá bay lên, lượn lờ tựa như vật thể duy nhất ở đây còn sống. Diệp Đường khí thế hùng hổ cũng dần bình tĩnh lại. Bà ta đột nhiên cảm thấy hơi rụt rè. Sau lưng có một cảm giác ớn lạnh. Bà ta hắng giọng, phá tan bầu không khí yên tĩnh:
“Luật dân sự quy định: trong thời kỳ vợ mang thai, thì chồng không được phép yêu cầu ly hôn.”
“Anh không còn cách nào đâu. Trừ phi, anh ra đi tay trắng, nếu không tôi sẽ không đồng ý!”
“Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Điếc rồi à.”
Cố Ngạn Lâm quay người lại, không nói gì. Ông ta im lặng, ném phiếu khám đang cầm trong tay cho Diệp Đường. Bà ta xem xong, hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt.
Bà ta không còn nghi ngờ cảm giác ớn lạnh này nữa. Cảm nhận được có vấn đề, Diệp Đường quay người muốn chạy, nhưng lại chậm một bước. Cố Ngạn Lâm bóp chặt cổ bà ta, thô bạo đè xuống. Cảm giác bị phản bội to lớn, giống như sóng biển bị gió khuấy đảo, lấn át chút lý trí cuối cùng của ông ta. Diệp Đường không kịp cầu xin tha thứ, thì bị ông ta nhấc lên, ném xuống dưới tầng.
Ánh nắng ban mai đầu tiên trong ngày chiếu qua khung cửa sổ. Bóng cây loang lổ, in xuống mặt tôi như đang khiêu vũ. Tôi quay đầu, thấy mẹ đang thở ra hít vào đều đặn trước mặt. Tôi rón rén chui ra khỏi chăn, rồi đến phòng khách.
Lúc tôi chuẩn bị xong bữa sáng, thì bà đã tỉnh dậy. Tôi kéo tay mẹ đang ngáp ngủ đến, thúc giục bà ấy rửa mặt, rồi ngồi chăm chú nhìn bà ăn sáng xong. Giống hệt hồi còn bé mẹ chăm sóc tôi vậy.
Đợi đến khi chúng tôi chuẩn bị xong, lúc cùng nhau ra khỏi cửa, thì bị Cố Ngạn Lâm chặn lại, sợ hết hồn. Cặp mắt ông ta đen xì, có vẻ cả đêm qua không ngủ. Nhìn thấy chúng tôi đi ra, ông ta quỳ xuống đất:
“Đường Đường, tha thứ cho anh được không?”
“Y Y, bố biết lỗi rồi.”
Ông ta đưa tay muốn níu lấy mẹ, liền bị tôi hất ra. Từ đầu đến cuối, chúng tôi không thèm quan tâm đến ông ta. Đáp lại ông ta, chỉ có tiếng còi xe của cảnh sát đang ngày một gần hơn.
Cố Ngạn Lâm bị bắt giữ, còng tay rồi đẩy vào xe cảnh sát ngay trước mặt chúng tôi. Cảnh sát nói, đêm qua nhận được cuộc gọi báo: trong sân căn biệt thự phía tây, có xác của một người phụ nữ. Đã điều tra rõ ràng, nạn nhân tên là Diệp Đường, là vợ của Cố Ngạn Lâm. Hiện tại, cảnh sát cho rằng, ông ta là đối tượng tình nghi số một trong vụ án…
Tôi thuật lại lời của cảnh sát, cho Cố An Du trên giường bệnh nghe. Cô ta ôm chặt lỗ tai lắc đầu, nói không thể nào. Tôi không còn cách nào, đành đưa tấm ảnh chụp hiện trường trên các kênh truyền thông công bố, cho cô ta xem. Cố An Du sụp đổ che mắt hét chói tai, liên tục chửi bới:
“Do mày! Đều do mày! Tất cả đều do mày tính kế!”
“Sao mày lại biết?”
Tôi kinh ngạc gật đầu, mỉm cười giải thích:
“Thật ra tao gọi điện cho mày. Nói Cố Ngạn Lâm đã điều tra được thân phận thật của mày, là lừa mày thôi.”
“Tao không tố cáo mày. Tao chỉ cố ý khiêu khích, để mày nổi điên đến tìm tao tính sổ.”
“Mày tưởng không có Hình Tri Viễn, thì có thể ghiếc chớt được tao sao?”
“Không có hắn, con dao vẫn sẽ vào người mày.”
“Mà người bố yêu quý của mày, chắc chắn sau khi xem phiếu khám, sẽ phát hiện mày không phải con ruột của ông ta.”
“So với việc để người khác nói cho ông ta biết, thì chính ông ta tự phát hiện ra chân tướng, sẽ cảm thấy đau khổ hơn. Đúng chứ?”
“Nếu không phải bị con ngu như mày lừa dối, thì có lẽ bây giờ, mẹ mày cũng không chớt đâu.”
Cố An Du khó tin nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hãi. Cô ta lùi lại như thể nhìn thấy ác ma đến đòi mạng. Tôi thân mật đỡ lấy lưng cô ta, nói thầm bên tai:
“Bây giờ, bố mẹ mày chớt hết rồi. Chỉ còn mình mày ở lại mua vui cho tao thôi. Giờ tao phải chơi đùa với mày như thế nào đây?”
Bệnh tình của Cố An Du ngày một nặng hơn. Bác sĩ nói: vấn đề nghiêm trọng nhất của cô ta không phải vết thương, mà là tình trạng tâm thần. Cô ta hình như mắc chứng hoang tưởng bị sát hại. Lúc nào cũng cảm thấy có người muốn ghiếc mình. Suốt ngày lẩm bẩm làu bàu với không khí, lúc khóc lúc cười, lúc thì dập đầu cầu xin tha thứ. Viện phí nằm viện của cô ta sắp hết, nên chắc sắp bị đuổi khỏi bệnh viện rồi. Cô ta nhìn ai cũng không quen, không biết cuối cùng sẽ lưu lạc đến nơi nào. Rất khó tưởng tượng, một cô gái mồ côi bố mẹ, có vấn đề tâm thần, sau này sẽ gặp điều gì.
Từ phòng bệnh âm u đơn điệu đi ra, tôi bỗng cảm thấy xung quanh ấm áp hơn một chút. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, phản chiếu hào quang rực rỡ của muôn vật. Mẹ đứng dưới ánh sáng hào quang vẫy tay với tôi:
“Đến đây! Mẹ con lấy được bằng lái rồi. Đến đây rước con đi hóng gió!”
“Vâng ạ.”
“Con muốn đi đâu?”
“Đồn công an ạ.”
“Hả? Tại sao?”
“Giúp mẹ đổi tên. Tên cũ nghe xui xẻo quá.”
Mẹ mỉm cười xoa đầu tôi:
“Vậy con muốn đổi thành gì?”
Tôi nhìn qua kẽ các ngón tay, thấy ánh nắng ban mai còn lưu lại trên cửa xe, trong lòng suy nghĩ điều gì đó.
“Thế thì đổi thành Hi ạ. Quá khứ đen tối không thể xua đuổi, vậy thì, hãy hướng đến tương lai rực rỡ, ánh sáng tràn đầy hy vọng.”
“Diệp Hi ? Tên rất hay, mẹ thích.”
————————
HOÀN VĂN
“Vậy là câu chuyện của mẹ con Cố Hoài Y, cũng đến hồi kết. Nhưng thật ra, có bao giờ những nỗi đau thực sự khép lại? Cuộc đời như một vở kịch dài, mà ở đó, ai cũng mang trên mình những chiếc mặt nạ: có người đeo để che giấu tổn thương, có kẻ lại mang để lừa gạt chính mình.
Hoài Y, cô gái từng chịu bao uất ức, cuối cùng cũng đứng lên giữa đống tro tàn của quá khứ. Nhưng liệu có ai hiểu được, trên con đường đó, cô đã nuốt bao nhiêu giọt nước mắt vào trong? Một nụ cười hôm nay, là bao nhiêu cay đắng của quá khứ.
Cố An Du, một kẻ cứ ngỡ mình là kẻ thắng, cuối cùng lại là người thua thảm nhất, trở thành con rối của lòng tham và dối trá. Đến khi tấm màn nhung khép lại, cô ta chẳng còn gì, chẳng còn ai.
Diệp Đường, ánh trắng sáng, người đàn bà một thời kiêu hãnh, tưởng chừng có thể kiểm soát mọi thứ trong tay, nào ngờ cuối cùng, lại bị chính dòng đời nuốt chửng.
Và Cố Ngạn Lâm, người đàn ông đã dốc hết tâm trí vì một ánh trăng sáng, liệu có bao giờ nhận ra rằng, trong bóng tối năm đó, ông đã đánh mất điều quý giá nhất?
Một câu chuyện của những kẻ yêu hận đan xen, của quá khứ đau thương và tương lai chưa biết sẽ ra sao. Nhưng ít nhất, giữa những mảnh vỡ ấy, mẹ con Hoài Y đã chọn hướng về ánh sáng.
Vì vậy, nếu có một ngày nào đó, bạn cũng lạc lối trong bóng tối, hãy nhớ rằng: Bình minh vẫn luôn chờ đợi, chỉ cần bạn dám bước tới”
Comments for chapter "Phần 6"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories