Trọng Sinh: Trò Chơi Bắt Đầu - Kẻ Phản Bội Đừng Hòng Yên Ổn - Phần 1
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Bố mẹ ly hôn, tôi sống chớt đòi đi theo mẹ. Kết quả: Bố nhanh chóng kết hôn với ánh trăng sáng của mình. Để nuôi tôi, mẹ liều mạng làm một lúc mấy công việc, vì quá lao lực nên đột ngột qua đời.
Trước mộ bà ấy, ánh trăng sáng muốn tặng hoa, lại bị tôi hất ra. Nhưng một giây sau, tôi bị bố tát sưng mặt:
“Nếu muốn về lại nhà, thì cũng đừng giống mẹ mày, không biết phải trái”
Tôi không còn nơi nào để về, đành phải hèn mọn nhận lỗi, giống như một con cún
Con gái của ánh trăng sáng: ngoài mặt đáng yêu lanh lợi, nói sẽ chăm sóc tôi thật tốt. Nhưng sau lưng, lại cùng bạn học tung tin đồn nhảm, bắt nạt tôi
“Con gái Cố gia có mình tao là đủ rồi”.
Vừa nói, cô ta vừa đẩy tôi ngã xuống tầng
Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về thời điểm bố mẹ ly hôn. Thẩm phán nhẹ giọng hỏi:
“Con bằng lòng đi theo bố hay theo mẹ”
Lần này tôi không do dự, trả lời: “Đi theo bố ạ!”
———————–
“Con muốn đi theo bố ạ!”
Tôi không để ý đôi mắt ngấn lệ của mẹ, lập tức nhào vào lòng bố. Mẹ sửng sốt, lau sạch nước mắt.
“Y Y…”
Bà ấy ngơ ngác nhìn tôi, hiển nhiên không ngờ tôi sẽ nói như vậy. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng trách con. Dẫn theo đứa con của chồng cũ, là con đây, chỉ khiến tình cảnh của mẹ càng thêm khó khăn.
Kiếp trước, bố năm lần bảy lượt không gửi tiền trợ cấp, cho mẹ con tôi. Để nuôi tôi, mẹ đã liều mạng làm một lúc mấy công việc, nên quá lao lực sinh bệnh, rồi qua đời.
Lần này, tôi sẽ không để mẹ phải trải qua bi kịch đó nữa.
“Con chắc chắn muốn đi theo bố chứ ?”
Bố còn bất ngờ hơn cả mẹ, nhíu mày hỏi tôi.
“Vâng ạ, con vẫn luôn yêu bố hơn. Chỉ là bố không giỏi biểu đạt tình cảm với con thôi. Nhưng con biết: bố là người bố tốt nhất trên thế giới!”
Tôi cố chịu đựng cơn buồn nôn, học theo giọng nói của con gái ánh trăng sáng, ở kiếp trước: nũng nịu, yếu đuối. Đôi mắt của tôi bị ép buộc phải mở một lúc lâu, trở nên khô khốc và đau đớn, những giọt nước mắt trong suốt, theo gò má chảy xuống. Chân mày bố nhíu lại càng chặt hơn. Xem chừng, ông ta không quá tình nguyện, nhưng lại không tiện từ chối. Mẹ tôi đau nhói, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của ông ta:
“Anh không cần Y Y, thì tôi cần. Mặc dù, mấy năm qua tôi đều ở nhà làm nội trợ, nhưng tôi có tay, có chân, có thể ra ngoài kiếm tiền, nuôi con bé!”
Không được, mẹ ơi. Tôi đang muốn phản bác, may thay, thẩm phán kịp thời tiếp lời:
“Nếu đứa trẻ đã đưa ra quyết định. Vậy, hãy tôn trọng mong muốn của cô bé đi.”
Bố do dự: “Nhưng… ”
“Nhưng cái gì mà nhưng, coi như kinh tế của anh tốt hơn. Đứa trẻ đi theo anh, cũng có cuộc sống đầy đủ hơn. Nên cô bé đi theo anh, không có vấn đề gì cả.”
Kiếp trước, thẩm phán cũng từng nhiều lần khuyên nhủ tôi: không nên đi theo mẹ. Lúc đó, tôi không biết làm thế nào, không hiểu gánh nặng đồng tiền rốt cuộc lớn ra sao. Chỉ biết lăn lộn dưới đất khóc nháo, đòi đi theo mẹ. Bây giờ, tôi đã hiểu thâm ý của thẩm phán, nên vô cùng cảm kích, gật đầu cảm ơn ngài ấy.
Trước khi đi, tôi đưa tay muốn ôm mẹ. Trong mắt bà ấy thoáng qua một tia mất mát, nhưng vẫn cố nở một nụ cười, dang rộng hai tay ôm lấy tôi:
“Nếu con không vui, bị tủi thân, thì hãy trở về bên mẹ. Mẹ mãi mãi yêu thương con, biết chưa?”
“Ặc… Y Y, con ôm chặt quá ! Mẹ không thở được.”
Bố tôi lạnh lùng nhìn mẹ, kéo tôi ra khỏi lòng bà ấy:
“Nếu muốn đi theo bố, thì đi thôi.”
Tất cả mọi người đều hâm mộ mẹ tôi, được gả cho một người đàn ông tốt. Dù sao, bố tôi tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công, ngoại hình ưa nhìn. Nhưng chỉ có tôi biết, bố không yêu mẹ tôi. Hoặc có thể nói, bố tôi có yêu, nhưng là loại tình yêu: vì mẹ tôi giống bạch nguyệt quang trong lòng ông
Năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi lỡ làm vỡ ấm trà bố tôi nâng niu, cất giấu kỹ, ông ta nổi trận lôi đình, đẩy mẹ tôi ra khỏi thư phòng. Mẹ tôi đứng không vững nên ngã xuống cầu thang. Dòng màu đỏ thẫm từ từ chảy ra, từ khe đùi của bà ấy. Mẹ tôi đau đớn, co quắp nằm dưới đất, không phát ra được chút tiếng động nào. Tôi hét lên, gọi bố đến giúp đỡ. Nhưng vẻ mặt ông ta tràn đầy lửa giận, một chút áy náy cũng không có:
“Làm hỏng đồ của Đường Đường, sao cô không ngã chớt đi?”
Tôi ôm chặt người mẹ đang bất động, chạy lên tầng níu lấy bố, nhưng lại bị ông ta hất ra, suýt ngã xuống cầu thang.
“Cút!”
“Chẳng qua mẹ mày ngã có một cái, qua hai ngày tịnh dưỡng là khỏe mạnh. Nhưng tâm ý của Đường Đường bị rơi vỡ, vĩnh viễn không thể khôi phục lại như cũ!”
Mở mồm ra là Đường Đường. Mẹ tôi tên là Diệp Đường. Nhưng bố tôi chưa từng gọi mẹ thân mật như vậy. Tôi còn bé, nhưng nhạy bén cảm nhận được, cách gọi Đường Đường này, là đang gọi một người phụ nữ khác. Khóe mắt mẹ dần đẫm lệ. Bố tôi vẫn đứng bất động. Sự chán ghét trên mặt càng rõ nét hơn:
“Đừng giả vờ nữa, Đường Đường còn đáng thương hơn cô nhiều. Nếu không phải do cô, cô ấy cũng không dập tắt hy vọng với tôi, mà tha hương tại nơi đất khách quê người.”
Mãi đến khi, vết mấu loang ra đỏ sẫm sàn nhà, ông ta mới bắt đầu chột dạ khẩn trương. Mẹ tôi bị sinh non.
Trước giường bệnh, không có hoa tươi, không có trái cây, không có người an ủi bầu bạn, càng không có một lời áy náy, ân hận của bố tôi. Chỉ có một “lời giáo huấn” lạnh như băng:
“Mặc dù cô làm sai, nhưng cũng bị mất đi đứa bé. Xem như, đã nhận được sự trừng phạt và dạy dỗ.”
“Sau này, không nhận được sự đồng ý của tôi, thì không được phép vào thư phòng, và động vào đồ của tôi.”
…
Ký ức lạnh lẽo ùa về như thủy triều, không ngừng dội vào đầu tôi. Tôi bình tĩnh nhìn cầu thang, tay siết chặt thành quyền. Bố cau mày, khó chịu nói:
“Đứng ngẩn ra ở đấy làm gì ? Về phòng của con đi !”
“Bố có chuyện phải ra ngoài. Con ở nhà học bài nhé.”
Tôi biết điều gật đầu rời đi, không hỏi gì. Tôi biết, ông ta đang sốt ruột chuyện gì. Lúc này ở kiếp trước, ông ta đã phi đến sân bay từ lâu. Đón người tên Đường Đường thật sự đó về nước.
Tôi đang gọi điện cho mẹ, để giải thích và an ủi bà ấy. Ngoài cửa, chợt xuất hiện một bóng hình xinh đẹp. Một người phụ nữ mặc sườn xám màu vàng tơ đang kéo tay bố tôi nũng nịu:
“A Lâm, hơn nửa năm rồi đó, anh không biết bọn em phải…”
Vừa bước vào cửa, giọng nói mềm mại, yêu kiều than phiền hơi ngừng lại. Bà ta kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, ngẩn người.
Tôi cúp điện thoại, dò xét người phụ nữ trông giống hệt mẹ tôi, trước mắt. Bàn về ngũ quan, tỉ lệ gương mặt, thì cả hai dường như đều được khắc ra từ một khuôn mẫu. Nhưng, hai người họ lại rất dễ phân biệt:
Không giống với người mẹ trong trẻo, lạnh lùng, đoan trang của tôi. Người phụ nữ trước mặt, từ dung mạo, ánh mắt, cử chỉ, đều toát ra phong thái quyến rũ. Quyến rũ đến mức diêm dúa, lòe loẹt. Có vẻ, bà ta cũng tên là Diệp Đường.
Là người phụ nữ trùng tên, trùng họ với mẹ tôi. Là ánh trăng sáng, bố tôi đã theo đuổi hơn nửa cuộc đời. Là người mượn danh nghĩa tặng hoa, đã ở trước mộ mẹ tôi, thấp giọng mỉa mai bà ấy: chỉ là thế thân hèn mọn, đoản mệnh. Đứng bên cạnh là con gái bà ta, Cố An Du. Cũng là hung thủ đã hại chớt tôi ở kiếp trước. Giờ phút này, Cố An Du chỉ thẳng vào mặt tôi, bất mãn chất vấn:
“Bố, con nhỏ này là ai?”
Có thể nói rằng, tiếng gọi bố này của cô ta, còn tự nhiên hơn so với tôi. Bố nhất thời cứng họn. tôi đành thay ông ta trả lời:
“Tôi là con gái của Cố Ngạn Lâm.”
“Cô là đứa con hoang ở đâu vậy? Không có chút gia giáo nào, đi nhận bố khắp nơi?”
Mặt Cố An Du đỏ bừng, tức giận không nói nên lời. Ánh mắt Diệp Đường lóe lên tia tức giận, nhưng nhanh chóng được đè xuống. Giây sau, bà ta biến thành bộ dạng đáng thương, yếu đuối nhìn bố tôi. Sắc mặt bố tôi ngày càng khó coi…
——–
Comments for chapter "Phần 1"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories