Trọng Sinh: Kiếp Này Không Có Tôi, Anh Liệu Còn Huy Hoàng - Phần 3
“Cố Thanh Sơn, mày vốn dĩ không thể kết hôn với ai khác!”
Một thanh niên trí thức họ Vương say khướt hét lớn. Tôi biết người này, anh ta thích Tống Ngọc
“Tống Ngọc đối xử với mày tốt như vậy. hai người lại tâm đầu ý hợp, tại sao mày cứ phải kết hôn với con nhỏ Tần Thạch kia ?”
Anh ta chỉ thẳng vào mặt Cố Thanh Sơn mắng,
“Đừng tưởng bọn tao không biết. chẳng phải vì muốn lên đại học sao ?”
“Chỉ vì lên đại học mà mày vứt bỏ Tống Ngọc ! Mày đáng ghét !”
“Mày ăn nói vớ vẩn gì đấy ?” Cố Thanh Sơn bị vạch trần tâm tư, mặt đỏ bừng.
“Tao nói sai chỗ nào? Nếu không phải vì lên đại học, mày có thèm để ý đến Tần Thạch không ? Tần Thạch có điểm nào so được với Tống Ngọc?”
Tôi thấy khóe miệng Tống Ngọc cong lên, rõ ràng là đang giả vờ say. Tôi cố ý hỏi Cố Thanh Sơn:
“Thanh Sơn, lời anh ta nói là thật sao?”
“Không phải.” Cố Thanh Sơn vội vàng đáp.
“Vậy tôi hỏi anh: nếu không có suất học đại học này, anh còn muốn kết hôn với tôi không ?”
Tôi tiếp tục, “Hay nói cách khác: nếu có cơ hội khác để vào đại học, anh có còn muốn cưới tôi không ?”
Cố Thanh Sơn vốn định trả lời ngay “Có”, nhưng nhìn khuôn mặt Tống Ngọc trong vòng tay mình, anh ta im lặng. Nhiều khi, im lặng đã là câu trả lời.
Vẻ mặt tôi đau khổ, nhưng trong lòng lại đang cười. Hy vọng đến lúc đó, anh ta vẫn giữ được ý nghĩ này.
Ngày mùng chín đến rất nhanh. Sáng sớm, tôi cầm bút đỏ khoanh một vòng tròn lên tờ lịch treo tường, im lặng chờ đợi tiếng phát thanh. Tin khôi phục thi đại học đã đến. Giọng đại đội trưởng đầy kích động, vang lên ba lần trên loa, cả đại đội như vỡ òa.
Đặc biệt là đám thanh niên trí thức. ai nấy mắt ngấn lệ, nhảy cẫng lên reo hò, tiếng hò hét vang vọng cả núi đồi.
“Tuyệt quá, có thể thi đại học rồi!”
“Chúng ta có thể về thành phố rồi!”
Gió thổi qua những ngọn đồi. những cây mạ non vừa cấy bị gió thổi cong mình, đầu khẽ đung đưa, như đang cùng nhau chúc mừng tin vui, thay đổi vận mệnh của vô số người. Chỉ có Cố Thanh Sơn là sắc mặt tái mét, trông vô cùng… đặc sắc. Tôi cũng đúng lúc đưa lá thư giới thiệu cho anh ta.
“Thanh Sơn, thư giới thiệu đến rồi. anh có thể đi học đại học !”
Tôi vui vẻ báo cho anh ta biết. Anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười. ánh mắt phức tạp nhận lấy lá thư.
“… Cảm ơn em, Tiểu Thạch.” Giọng Cố Thanh Sơn rất chậm, rất khẽ. vẻ mặt anh ta có chút hoảng hốt
“Anh có thể đi học đại học rồi.”
“Anh Thanh Sơn!” Tống Ngọc từ xa chạy tới, mặt mày hớn hở
“Anh Thanh Sơn, khôi phục thi đại học rồi!”
“Chúng ta có thể cùng nhau thi đại học!”
“Anh không cần phải kết hôn với Tần Thạch nữa !”
Người Cố Thanh Sơn khẽ run lên. nhìn lá thư trong tay, ánh mắt có chút mông lung. Tống Ngọc chạy đến trước mặt, mới phát hiện ra tôi cũng ở đó. cô ta cũng không hề xấu hổ, mà hất mái tóc, ra vẻ kẻ chiến thắng.
“Tiểu Thạch, bây giờ đã khôi phục thi đại học rồi. cô hết thứ để nắm thóp anh Thanh Sơn rồi nhé.”
“Anh Thanh Sơn có thể tự mình thi đậu đại học, bằng thực lực mà.”
Tôi không để ý lời Tống Ngọc. chỉ mỉm cười nhìn Cố Thanh Sơn đang ngẩn người.
“Cố Thanh Sơn, giờ hai cơ hội đặt trước mặt anh rồi. lần này, anh sẽ không hối hận chứ?”
Ngày mai là hôn lễ rồi, tôi chắc chắn Cố Thanh Sơn sẽ đến tìm tôi tối nay. Quả nhiên, Cố Thanh Sơn đến thật.
“Tiểu Thạch, anh đã suy nghĩ rất lâu. anh muốn đi đăng ký thi đại học. anh muốn thử xem, bằng chính khả năng của mình, liệu có thể thi đậu đại học không. nếu không được, anh vẫn còn thư giới thiệu.”
“Cho nên…” Anh ta ngập ngừng nhìn tôi
“Hôn sự của chúng ta có thể hoãn lại một chút được không? Đợi sau khi thi đại học xong.”
Tôi nhìn người đàn ông đã ở bên nhau nửa đời người trước mặt. Tôi hiểu Cố Thanh Sơn muốn tính đường lui. nếu thi đậu đại học thì có thể cùng Tống Ngọc sánh đôi. nếu không thi đậu thì vẫn còn lá bài tẩy: là thư giới thiệu của tôi.
Làm người sao có thể, sao có thể vô liêm sỉ đến mức này? Tôi tức giận đến run người, nhưng vẫn cười đáp lại anh ta.
“Được thôi ! em ủng hộ anh.”
“Anh biết mà. em tốt với anh nhất.”
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở. Tôi cũng cười. Cố Thanh Sơn, trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy
Kỳ thi đại học bắt đầu đăng ký. tôi cũng ném tờ đăng ký lên bàn đội trưởng. Ông ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn tờ đăng ký, cứ thế lặp lại ba lần. Ánh mắt này tôi đã từng thấy, khi trước tôi nói: sẽ nhường suất học đại học cho Cố Thanh Sơn.
“Tiểu Thạch, cháu… muốn thi đại học?”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Đại đội trưởng ngập ngừng
“Tiểu Thạch à, cháu không cần phải vì một người đàn ông, mà cố gắng đến vậy đâu.”
Ông ấy nghĩ: tôi làm vậy là vì Cố Thanh Sơn. Tôi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“Thưa chú, cháu không phải vì ai cả. cháu làm là vì chính mình.”
“Hả?” Ông ấy tỏ vẻ không tin.
“Thật mà chú. cháu nghĩ kỹ rồi, cha cháu là anh hùng, cháu là con gái của ông ấy. cháu không thể là kẻ yếu kém được.” Tôi nói rành rọt từng chữ
“Trước kia không có cơ hội, bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, cháu nhất định phải nắm lấy. chú yên tâm, cháu sẽ không làm cha cháu mất mặt.”
Đại đội trưởng ngẩn người. rít hai hơi thuốc lào, rồi im lặng ký tên vào tờ đăng ký và đóng dấu đỏ.
“Học hành cho tốt.” Ông ấy vỗ vai tôi.
“Cháu sẽ cố gắng.” Tôi gật đầu mạnh mẽ.
Cơ hội thi đại học đã đến, dù chỉ có một tháng ôn tập, nhưng ai cũng muốn thử sức. ai có thể đăng ký đều đã đăng ký. Ban ngày bận việc đồng áng, không có nhiều thời gian học. đại đội đã dành một gian nhà trống cho mọi người. lập thành một lớp ôn thi đại học, đèn dầu luôn cháy đến tận sáng.
Tôi ôm sách vở, cũng đến lớp ôn thi. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, kể cả Cố Thanh Sơn. Tống Ngọc không thể tin được
“Tần Thạch, cậu cũng muốn thi đại học á?”
“Cậu thi được, thì tớ không thi được chắc?” Tôi hỏi ngược lại
“Đủ 18 tuổi, có bằng tốt nghiệp cấp ba hoặc trung cấp, sức khỏe tốt, đạo đức tốt. tớ không đủ điều kiện nào trong số đó? Dựa vào cái gì, mà tớ không được thi đại học?”
Tống Ngọc bị tôi hỏi cứng họng, không nói được lời nào. Cố Thanh Sơn lại tỏ vẻ hiểu ra
“Tiểu Thạch, anh biết hết rồi. em muốn thi đại học là vì anh thôi.”
Biết cái rắm! Tôi cố nhịn xúc động muốn chửi thề, mở sách ra. Vương Tri Thanh ngồi bàn trên, liền quay đầu lại. Thấy quyển sách trong tay tôi, mắt anh ta sáng lên.
“Tần Thạch, cậu cho tớ mượn quyển sách này đi. dù sao cậu cũng chỉ làm màu thôi, chứ có học hành gì đâu.”
Bây giờ, sách giáo khoa và tài liệu ôn tập là thứ khan hiếm nhất. sách của tôi giữ gìn cẩn thận, lại còn mới, lập tức bị anh ta để ý. mấy người xung quanh cũng đang ngấm ngầm nhìn.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, “Sao cậu biết tớ không học?”
Anh ta cười khẩy, bĩu môi nói: “Với cái trình của cậu, học cái gì chứ? Cùng lắm là đi cho đủ số thôi.”
“Quyển sách này, ở trong tay cậu thì phí quá. vẫn nên để nó phát huy tác dụng đi.”
“Hơn nữa, cậu cũng có cần thi đại học đâu. cậu dựa vào cha cậu, là có thể sống tốt hơn bọn tớ rồi.”
Sắc mặt tôi lạnh xuống.
“Thật sao ? Vậy cậu có phải rất tiếc, khi cha cậu không chớt sớm không? Không thể để cậu hưởng phúc. thật đáng tiếc.”
Vương Tri Thanh ngẩn người hai giây, sau đó giận tím mặt.
“Cậu nói cái gì !” Anh ta đỏ bừng mặt, tức giận đến run người, “Tần Thạch, cậu có gì mà đắc ý ?”
“Theo tôi thấy, Tống Ngọc tốt hơn cậu gấp trăm ngàn lần. hai người họ đứng cạnh nhau, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp! Cậu cũng nên nhìn lại mình xem có khoảng cách nào với Tống Ngọc. ngay cả cái tên cũng không bằng người ta: một hòn đá, một viên ngọc đẹp!”
Anh ta đã bắt đầu ăn nói lung tung.
“Đá, ngọc ?” Tôi bật cười, “Sao tôi phải so với cô ta ? Thật vô nghĩa.”
“Hơn nữa, sao cậu biết?”
Tôi dừng lại một chút, nhìn anh ta, thốt ra mấy chữ.
“Tha sơn chi thạch, bất năng công ngọc?”
Lần đầu tiên nhìn thấy câu nói này, tôi đã ngẩn người rất lâu. Mọi người xung quanh đều so sánh tôi với Tống Ngọc. nói cô ta xinh đẹp, thông minh, có học thức hơn tôi. nhưng chưa từng ai nói với tôi rằng: đá ở núi khác, có thể mài thành ngọc.
“Cần cù bù thông minh, chim chậm bay trước” những lời này thường là cách người yếu thế tự an ủi mình. nhưng trong nghịch cảnh, nó lại là động lực và sự khích lệ lớn nhất. Tôi dốc hết sức học tập. vì tôi biết mình chỉ có con đường này để đi.
Ngay khi tôi đang chìm đắm trong việc học, thì trong đại đội xảy ra chuyện lớn. Cố Thanh Sơn và Tống Ngọc tư tình ở kho lương bị người ta bắt gặp, mà người bắt gặp lại là Vương Tri Thức.
——-
Comments for chapter "Phần 3"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories