Truyện 3h Sáng
  • TRANG CHỦ
  • TIN TỨC
  • NHÓM DỊCH
    • HỢP TÁC
  • LIÊN HỆ
  • THỂ LOẠI
Tìm truyện
Sign in Sign up
  • TRANG CHỦ
  • TIN TỨC
  • NHÓM DỊCH
    • HỢP TÁC
  • LIÊN HỆ
  • THỂ LOẠI
  • Truyện tranh
    • Manga
    • Manhua
    • Manhwa
  • Truyện chữ
Sign in Sign up
Prev
Next
Novel Info

TRẢ EM TỰ DO, TRẢ ANH QUÁ KHỨ - Phần 3

  1. Home
  2. TRẢ EM TỰ DO, TRẢ ANH QUÁ KHỨ
  3. Phần 3
Prev
Next
Novel Info
Nhìn đôi mày quen thuộc của anh, tôi thấy hơi buồn. Tôi thừa nhận, tôi có thích Lâm Hàn. Hơn hai mươi năm trước, tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi xa xôi. Cha ruột của tôi là một người bán thịt lợn, có tính khí hung bạo. Trong mắt ông, người mẹ duy nhất sinh ra tôi và em gái tôi chỉ có thể trở thành mục tiêu bị đánh đập dã man. Ông ta ngoại tình với một góa phụ trong làng. Có chuyện không hài lòng, ông ta liền đánh mẹ tôi đến gần chết. Ở một nơi như thế, chẳng ai quan tâm đến bạo lực gia đình cả.
Khi tôi tám tuổi, mẹ tôi mất sớm do nội tạng bị tổn thương và bệnh tật do làm việc quá sức. Chị tôi đã bỏ học và làm công việc đồng áng ở nhà để tôi đi học. Khi tôi vào cấp hai thì chị ấy cũng ra đi. Khi tôi bỏ học, mẹ Lâm đã đến Đại Sơn để làm từ thiện. Khi thấy tôi đạt điểm xuất sắc, bà ấy đề nghị với trưởng thôn bảo lãnh cho tôi đi học ở thành phố. Cha ruột đã từ chối. Mẹ Lâm đưa cho ông ta một khoản tiền.
Đây là lần đầu tiên tôi đến một thành phố lớn. Tôi nhìn thấy những tòa nhà chọc trời và máy bay bay tự do. Trong trang viên nhà họ Lâm có một thiếu gia trạc tuổi. Lúc đó Lâm Hàn là thiên chi kiều tử. ánh mắt nhìn tôi rất lãnh đạm. Mẹ Lâm cho biết: anh có thể chơi quần vợt và leo núi, rất giỏi máy tính và được tiếp xúc với kiến ​​thức kinh doanh ngay từ khi còn nhỏ.
Bà sắp xếp cho tôi vào học một trường tốt và mong rằng tôi có thể giúp đỡ con trai bà trong tương lai. Để có thể sớm báo đáp lòng tốt của bà, tôi đã học tập chăm chỉ. Thật không may, sau vài năm, mẹ Lâm gặp tai nạn xe hơi. May mắn thay, bà ấy đã để lại cho tôi đủ tiền để học xong đại học. Tôi giữ mong muốn cuối cùng của bà ấy trong trái tim mình.
Sau đó, cha của Lâm Hàn kết hôn với mẹ kế của anh và bí mật chuyển nhượng những thứ vốn thuộc về anh đi. Tôi đau lòng không thôi. Cùng trải qua sớm nắng chiều mưa, con gái không thể tránh khỏi nảy sinh xuân tâm. Tôi đã nghĩ đến việc tiến xa hơn với anh ấy. Tuy nhiên, thật khó để giữ được một trái tim không ấm áp. Lâm Hàn xoay người tôi đối diện với anh ấy.
“Thẩm Vũ Đường! Không phải em thích anh sao? Vì anh mà chịu một chút ủy khuất thì có sao đâu.”
Anh ấy chắc chắn như vậy. Vì anh tin rằng tôi sẽ tiếp tục trước sau như một, không hề hối hận mà trả giá. Không cần bất kỳ điều kiện nào. Lẽ ra tôi phải tức giận. Nhưng vào lúc này, lòng tôi lại bình thản đến lạ:
“Bốn năm rồi, việc nên làm tôi đều làm rồi.”
“Quãng đường còn lại, không có tôi, tôi tin Lâm tổng cũng có thể đi tốt.”
Đáng lẽ tôi phải sớm thấy rõ. Sự khác biệt về thân phận và xuất thân, khiến anh không thể đặt tôi cùng địa vị mà đối xử. Tôi không trách Lâm Hàn. Người nắm quyền có vốn để tự hào về mọi thứ. Chỉ là tôi mệt thôi. Tôi không muốn tiếp tục theo đuổi người mà luôn coi thường tôi và nói rằng không thể sống thiếu tôi. Tôi thoải mái ngủ được vài ngày.
Một lần nữa kết nối lại với thế giới, khám phá ra rằng nỗi đau và vẻ đẹp luôn song hành cùng nhau. Bệnh viện gửi tin tức tới. Một cô gái miền núi được tôi bảo trợ bị tái phát bệnh tim và cần được phẫu thuật càng sớm càng tốt. Điều này có nghĩa là phải thanh toán lại. Tôi bắt đầu làm từ thiện khi còn học đại học. Năm đó, chị tôi qua đời vì một cơn đau tim. Tôi đã nhiều lần nghĩ rằng: nếu chị ấy là con trai thì cha ruột dù phải đập nồi bán sắt cũng sẽ cứu chị ấy. Thật không may, đôi khi, sự tồn tại của một cô gái lại là tội nguyên tổ. Chị tôi đã đưa tôi ra khỏi núi nhưng lại không thể sống sót.
Với tâm lý cứu từng người một, tôi đã noi gương mẹ Lâm giúp đỡ các cô gái nghèo. Thúy Thúy là người có sức khỏe kém nhất. Tôi chuyển tiền phẫu thuật, trong lòng không khỏi buồn bã. Thất nghiệp, không thể miệng ăn núi lở. Nhìn tin nhắn được gửi bởi một số lạ khác, nụ cười lại nở trên môi tôi. Người gửi nó là Thời An.
Tôi gặp cậu bé khi vào đại học lần đầu tiên. Năm đó, tôi đang đi trên đường thì nhìn thấy một đứa trẻ bị ngừng tim. Cái chớt đột ngột của chị gái tôi khiến tôi sớm được học những kiến ​​thức liên quan đến cứu hộ. Tôi không chần chừ mà ngay lập tức quỳ xuống, thực hiện hô hấp nhân tạo. Cho đến khi xe cấp cứu đến. Bác sĩ nói rất may tôi đã nắm bắt được thời cơ vàng cứu nguy. Sau khi Thời An tỉnh lại, nhất quyết đòi thông tin liên lạc của tôi. Khi ra nước ngoài cũng thường viết thư cho tôi. Cậu ấy thẳng thắn mà đáng yêu. Sau khi rời khỏi ông nội hung dữ thì phải chịu sự kiểm soát của người chú sống ở nước ngoài quanh năm.
“Cha mẹ em đâu?”
Cậu ấy im lặng hồi lâu nhưng vẫn nói với tôi. Cha mất, mẹ tự tử. Để chữa lành tâm hồn trẻ thơ xa cách, tôi đã nói về những cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà cậu bé thích. Tôi đánh giá cao một câu đó:
“Tất cả chúng ta đều là những con bọ trong rãnh nước, nhưng vẫn có người nhìn đến các vì sao.”
Giữa dòng chữ là sự nhẹ nhõm cho những năm tháng đen tối khi bị cha ruột đánh đập dã man và nhét bánh bao hấp vào miệng. Thời An bị ốm đau quấn thân nói:
“Em thì thích ‘Tất nhiên là không sợ, cô ấy biết ngày mai mặt trời sẽ mọc”. “
Đúng vậy! Có người sống với quá khứ. Cũng có người không sợ ngày mai.
Thời An trở về Trung Quốc. Mời tôi đến nhà ngoại cậu ấy chơi, nơi tôi gặp chú nhỏ “sợ xã hội” của cậu ấy. Tôi rất ngạc nhiên. Chàng trai nhỏ thực sự sống trong một ngôi nhà của một thương gia, nơi đất đai cực kỳ đắt đỏ. Giá đất ở đây cực quý. Nó được ước tính trị giá ít nhất một tỷ đồng. Khi quản gia đưa tôi vào biệt thự, tôi choáng váng. Tôi không ngạc nhiên trước lối trang trí lộng lẫy và đồ cổ. Mà do tôi đã nhìn thấy anh chàng đẹp trai mà tôi đã ngủ một đêm và dùng năm nghìn nhân dân tệ để tống cổ.
“Tại sao lại là anh?”
Tôi sửng sốt buột miệng thốt ra. Đôi mắt tinh nghịch của Thời An đảo quanh giữa tôi và anh chàng đẹp trai.
“Chị Vũ Đường, chị biết chú em?”
“Chú ấy là Thương Thừa Châu. thường ngày không thích tham gia các bữa tiệc hay tiếp nhận phỏng vấn.”
Xong rồi. Tôi cảm thấy như số phận đang bóp cổ tôi. Tôi đã ngủ với một đại nhân vật có thể bóp chớt tôi chỉ bằng một ngón tay. Chẳng trách hắn dám nói một trăm triệu. Thương Thừa Châu nhìn tôi, cười nhưng không cười:
“Thẩm tiểu thư, còn thiếu 99.995.000, bao giờ cô trả tôi?”
Tôi đè lại trái tim đau âm ỉ của mình. Tham vui nhất thời, nợ truy cả đời. Tiểu thuyết lãng mạn đã chừa tôi ra! Thời An bĩu môi:
“Chú, chú keo kiệt quá. Chẳng trách ông ngoại nói chú không tìm được bạn gái.”
Thương Thừa Châu đột nhiên mỉm cười,
“Tôi nghe nói Thẩm tiểu thư đã bỏ việc. cô có thể cân nhắc đến làm việc ở công ty tôi.”
Anh ấy thấp giọng nói:
“Trả nợ.”
Thời An nghe không rõ hai chữ cuối cùng, chớp chớp mắt:
“Việc này có thể nha.”
“Chị Vũ Đường, chú em đã đọc thư chị viết cho em. khen ngợi chị học sâu hiểu rộng!”
Còn không phải sao. Để bắt kịp tâm trí nhỏ bé của Thời An. tôi không chỉ xem bộ phim khoa học viễn tưởng mà còn đề cập đến nhiều món ăn Trung Quốc mà cậu ấy quan tâm.
“Trên lý thuyết thì chỉ là một trò đùa thôi, Thẩm tiểu thư cũng có thể thể hiện tài nấu nướng của mình.”
Thương Thừa Châu gợi ý, sau đó ghé sát vào tai tôi:”Nấu một bữa một triệu thì sao!”
Nhìn vào đôi mắt trêu đùa của anh ấy, tôi cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu. Lúc trước Thời An có gửi email tới, trong đó thoáng có sườn mặt của chú nhỏ cậu ấy. Chỉ là khi đó anh ấy ăn mặt giản dị như một người giàu có, rảnh dỗi nên tôi mới nhất thời không nhận ra.
Tôi không lạ gì với việc nấu nướng. Ngoài việc nấu ăn cho cha ruột từ khi còn nhỏ, Lâm Hàn còn là một người kén ăn. Tôi làm việc rất nhanh nhẹn. Một lúc sau, một bàn lẩu lớn đã sẵn sàng. Thời An ăn thịt bò sốt mè rất vui vẻ:
“Chị Vũ Đường, chẳng trách chị nói không có nỗi lo nào mà lẩu không thể giải quyết. nếu có thì chỉ hai bữa thôi.”
Cậu ấy phàn nàn rằng: đồ ăn phương Tây quá nhạt nhẽo và thiếu hương vị đa dạng. Lại ngại ông ngoại chú trọng sức khỏe. một bát cháo, một đĩa dưa chua liền có thể ăn vui vẻ vô cùng. Thời An nghiêng đầu nói thêm:
“Em còn nhớ chị từng nói ăn lẩu một mình là điều tệ nhất. Đó là mức độ cô đơn thứ năm.”
Tôi nghiêm túc nói:
“Không đúng, điều duy nhất tệ hơn việc ăn lẩu một mình: là khi một mình mà không có tiền ăn lẩu.”
Thương Thừa Châu mỉm cười. anh đích thân cười tráng lòng cho tôi:
“Thẩm tiểu thư, lòng đủ chín rồi.”
Thời An rất hưng phấn:
“Chúng ta quen nhau như bạn qua thư gián tiếp vậy, ha ha.”
Tôi nghẹn ngào ho liên tục, Thương Thừa Châu ân cần vỗ nhẹ vào lưng tôi. Thời An miêu tả chú mình như thế nào trong thư nhỉ?
“Chú ấy là bà mụ ác quỷ, thích chằm chằm em uống thuốc.”
“Không có sở thích nào khác ngoài công việc.”
“Còn thích xem email của em. dõng dạc nói, người giám hộ có quyền lọc ra nhưng tin tức xấu.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Thương tổng, người trong miệng người ngoài là không có tình cảm. lại “đùa giỡn” như người chú bình thường của mình ở nơi riêng tư vậy. Trước khi rời đi, Thương Thừa Châu thiện ý nhắc nhở tôi:
“Nếu cô đến làm việc ở Thương thị, cô có thể trả hết phí ngủ với tôi nhanh hơn.”
Tôi nghiến răng đồng ý. Để đẩy tôi vào ngõ cụt, Tống Kiều đã lấy lại căn hộ và xe hơi của tôi. Cô ta nói mọi thứ đều đứng tên công ty và tôi không có quyền mang đi. Lâm Hàn đồng ý. Không biết là do muốn chống lưng cho cô ta hay muốn đẩy tôi vào đường cùng nữa. Tôi cũng không rảnh đoán suy nghĩ của người khác. Người có năng lực thì có thể sống sót ở bất cứ nơi nào.
Trong công việc, khả năng của Thương Thừa Châu so với Lâm Hàn còn tốt hơn nhiều. Anh ấy đích thân chỉ đạo phương hướng và yêu cầu sự hoàn hảo trong từng chi tiết. Là “Nữ chiến binh lục giác” được vài năm, tôi nhanh chóng thích nghi với cường độ mới. Ngay cả cà phê và trà chiều yêu thích của Thương Thừa Châu cũng đã được chuẩn bị. Chỉ là, anh ấy nghiền ngẫm nhìn tôi:
“Thẩm tiểu thư, tôi mời cô tới đây không phải vì tôi muốn một thư ký toàn năng.”
Tôi hơi bối rối:
“Thương tổng muốn gì?”
“Khả năng lập kế hoạch và kỹ năng đàm phán của cô vượt xa sức tưởng tượng của tôi.”
“Tôi không hiểu, tại sao cô ở công ty trước đây cô chỉ là thư ký chủ tịch?”
Anh ấy nói một câu đơn giản đã bóc trần nội tâm của tôi. Xét về năng lực, tôi không hề thua kém bất cứ người nào trong tập đoàn Lâm thị. Nhưng sau khi Lâm Hàn lên nắm quyền, anh ta đã bồi dưỡng rất nhiều cấp dưới cũ đã ủng hộ mình. Ngay cả Phùng tổng, người chỉ biết nịnh nọt người khác, cũng đã đạt tới đẳng cấp giám đốc tiếp thị. Trình độ và địa vị đối xử vượt trội hơn nhiều so với tôi, ông chủ nhỏ của văn phòng thư ký. Sự thật mà trước đây tôi không muốn đối mặt đã lộ diện.
Lâm Hàn hẳn là rất coi thường tôi.
Nếu không thì Tống Kiều, một người thiếu kinh nghiệm làm sao có thể đạt danh nghĩa làm phó chủ tịch công ty. trong khi tôi đã vất vả đồng hành cùng anh ta bốn năm mà vẫn không được đối xử hợp lý. Thương Thừa Châu lấy ra một dự án mà tôi rất tâm đắc:
“Nếu ta thắng, khoản nợ cô ngủ tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ.”
“Hoặc, tôi có thể ngủ với cô một lần nữa.”
Đường đường một tổng tài, sao có thể nói những lời hạ lưu một cách nghiêm túc như vậy! Tôi đỏ mặt rời đi.
Thời gian này, tôi thường xuyên gặp mặt Thời An. Với chiêu bài muốn làm quen với môi trường trong nước, cậu ấy nhờ tôi đưa đi xem phim, chơi phòng thoát hiểm và đi khu vui chơi giải trí. Thương Thừa Châu không yên tâm cháu trai đi chơi nên đã cố ý đảm đương vị trí tài xế và chi tiền. Khi chơi tàu lượn siêu tốc, tôi rất ngạc nhiên:
“Tiểu An, trái tim em có chịu nổi không?”
“Không sao đâu, chú em đã tìm một chuyên gia giỏi thực hiện ca phẫu thuật. sau này em có thể sống như một người bình thường rồi.”
Tôi vui mừng khôn xiết:
“Em có thể cho chị số liên lạc của bác sĩ không ? Chị có một người bạn cần trị liệu trái tim.”
Thương Thừa Châu hỏi:
“Người bạn nào?”
Tôi đã đề cập đến cô gái được bảo trợ. Đôi tay thon dài đẹp trai của anh đặt trên vô lăng.
“Thẩm tiểu thư, cô có phải là người có tấm lòng ấm áp với mọi người không?”
Thời An ngắt lời:
“Chú đừng nghĩ rằng ai cũng giống mình. luôn tỏ ra thái độ coi thường người khác.”
“Nếu không có chị Vũ Đường, cháu đã sớm đi gặp chị gái thân yêu của chú rồi.”
Thương Thừa Châu khẽ cười.:
“Đúng vậy, Thẩm Vũ Đường tiểu thư có một trái tim nhân hậu, xứng đáng với sự yêu mến của mọi người.”
Thời An trợn mắt nói:
“Chú đã nói như vậy rồi, không bằng suy xét cưới chị Vũ Đường về làm dì cháu đi.”
“Dù sao thì bây giờ ông ngoại cũng không quan tâm nhiều đến địa vị gia đình đâu.”
Tôi ngừng động tác uống nước một chút. đành phải dựa vào ho khan để che đậy sự bối rối của mình.
Ngày đấu thầu, Lâm Hàn cũng tới. Tống Kiều ăn mặc đẹp đẽ, nắm tay hắn, dùng hết sức mình tuyên thệ chủ quyền. Thấy tôi đi theo Thương Thừa Châu, đôi tình lữ không khỏi bất ngờ. Tống Kiều phản ứng đầu tiên:
“Thẩm Vũ Đường, cô lấy tư cách gì mà xuất hiện ở đây?”
“Muốn cầu xin anh Hàn tha thứ sao? Nằm mơ đi.”
Sếp mới rất khiêm tốn, tung tích của một người nhỏ bé như tôi cũng trở nên bí ẩn. Hoặc có thể, Lâm Hàn cũng không quan tâm tôi sẽ đi tìm lối thoát ở nơi nào. Anh ta chỉ chờ ngày nào đó tôi trở về van xin khóc lóc như cẩu. Tôi bình tĩnh mỉm cười:
“Pha lê bột phấn từ đâu tới, so với vàng đều kém hơn.”
“Theo tôi được biết thì yêu cầu của cuộc đấu thầu này rất cao. Với năng lực của Tống tiểu thứ, không giúp được cũng đừng tới xem nao nhiệt.”
“Cô dám mắng tôi?”
Tống Kiều dậm chân giận dữ.
—————-
Prev
Next
Novel Info

Comments for chapter "Phần 3"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TRUYỆN 3H SÁNG ĐỀ CỬ

chong-toi-lai-yeu-nhung-khong-phai-toi
Chồng Tôi Lại Yêu,… Nhưng Không Phải Tôi
04/06/2025
Bìa Thầm yêu Quất sinh Hoài Nam
Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam
17/02/2025
Bìa Nhiệt độ cơ thể ác ma
Nhiệt Độ Cơ Thể Ác Ma
17/02/2025
tinh-co-gap-mat-nguoi-yeu-cua-chong
TÌNH CỜ GẶP MẶT “NGƯỜI YÊU” CỦA CHỒNG
30/05/2025
  • TRANG CHỦ
  • GIỚI THIỆU
  • TIN TỨC
  • LIÊN HỆ
  • ĐIỀU KHOẢN
  • CHÍNH SÁCH BẢO MẬT

© 2025 Truyện 3h Sáng - Website truyện tranh nhà làm, nói KHÔNG với leech truyện. Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyện 3h Sáng

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyện 3h Sáng

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyện 3h Sáng