TRẢ EM TỰ DO, TRẢ ANH QUÁ KHỨ - Phần 2
Khi tôi đi vệ sinh, cô ta chặn tôi lại ở cửa:
“Tiểu thư ký, xin hãy tự biết rõ thân phận của mình.”
“Về sau đừng mua đồ lót cho anh Hàn nữa. thật là vô liêm sỉ.”
Tôi cũng không muốn. Ai bảo Lâm Hàn làm ra cái trò ngu ngốc đó? Một cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực, tôi vặn lại:
“Nếu Tống tiểu thư có bản lĩnh như vậy, thì có thể khiến Lâm tổng sai thải tôi sớm một chút.”
“Hừ, sau đêm nay, cô cũng không có mặt mũi mà ở lại đâu!”
Tôi không hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ta. Cho đến khi tôi uống ly rượu vang đỏ do người phục vụ đưa cho. Hai má ửng hồng và cơ thể như bốc cháy. Không ổn!
Bữa tiệc hoành tráng đã bắt đầu nhưng ông chủ tối nay vẫn chưa đến. Tống Kiều kéo Lâm Hàn lên sàn nhảy một cách hăng say. trái tim tôi đang đập dữ dội, như thể nếu không phóng thích ra ra thì cơ thể tôi sẽ nổ tung vậy.
Nhắm mắt lại. Tôi xách váy trốn lên tầng hai. Ngay lúc tôi đang định tìm một góc hẻo lánh để lẩn trốn thì một khuôn mặt lạnh lùng và xa cách hiện ra trước mặt tôi. Người đàn ông cẩn thận xắn cổ áo sơ mi lên, cụp mắt xuống và bế tôi lên.
Trước khi mất ý thức, một tia tỉnh táo trong đại não đã nói với tôi rằng: chiếc đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay anh ấy, trên thế giới chỉ có hai chiếc. Một trong số đó thuộc về nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, Thương Thừa Châu.
Dược tính rất mạnh. Tôi như một con bạch tuộc quấn lấy người đàn ông đó. Anh ấy không quan tâm mà đặt tôi vào bồn tắm. Nước ấm ngay lập tức bao bọc toàn bộ cơ thể. Nhưng tôi cảm thấy cả người khô nóng. Ý thức gần như mờ đi. Bả vai của người đàn ông chống ở sườn bồn tắm. Ánh mắt bình tĩnh dán chặt vào mặt tôi. Tôi mở đôi mắt mờ của mình ra, liếc nhìn cổ tay anh ấy. Chiếc đồng hồ nổi tiếng tượng trưng cho địa vị đã biến mất. Có phải Thương Thừa Châu không? Tôi không rõ.
Để mở rộng nhân mạch của Lâm Hàn, tôi đã tìm hiểu rất nhiều tên tuổi lớn trên các tạp chí tài chính. Chỉ duy nhất ông trùm kinh doanh trẻ tuổi là tôi không nắm rõ thông tin. Thứ nhất, sếp lớn quanh năm ở nước ngoài. Thứ hai, anh ấy rất bí ẩn. chỉ nhận lời phỏng vấn bằng văn bản và hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Sự trở lại tối nay cho thấy Thương Thừa Châu sắp tiếp quản mọi thứ mà cha anh có ở Tứ Cửu Thành. Bao gồm quyền lực và địa vị. Làm sao một người đàn ông có tầm ảnh hưởng lớn như vậy lại có thể chơi đùa với tôi, trong bồn tắm vào thời điểm quan trọng như vậy chứ? Gác lại chút lý trí cuối cùng, tôi bắt đầu thưởng thức một cách tùy ý.
Người đàn ông trước mặt tôi còn trẻ và đẹp trai. đôi mắt đen sâu thẳm và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Anh ấy là nhân vật nam chính hoàn hảo trong tiểu thuyết lãng mạn của Tiểu Lan. Chỉ là càng nhìn càng thấy quen quen. Tôi không thể nhớ được mình đã từng gặp qua ở đâu. Thời gian trôi qua từng giây. Con thú trong tôi nóng lòng muốn thoát ra khỏi lồng. Tôi cắn môi hỏi:
“Chị đây có tiền. có thể bồi chị một đêm được không?”
Người đàn ông không nhúc nhích. Có vẻ như không ngờ tôi lại liều lĩnh như vậy. Tâm trạng bị đè nén bấy lâu bỗng bộc phát. Tôi tát nước và bật khóc đến rối tinh rối mù:
“Tại sao có tiền rồi mà không mua được hạnh phúc?”
Mượn rượu phát điên, không có lý do gì hết. Nhưng nó rất thú vị. Nước bắn tung tóe vào quần áo của người đàn ông. Anh ấy nắm lấy cằm tôi, hôn tôi và chậm rãi nói:
“Thẩm Vũ Đường, em đừng hối hận.”
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong miệng tôi. Người kia rõ ràng cũng đã uống rất nhiều. Những ngón tay mảnh khảnh cởi từng cúc áo của anh ra. Làm tôi tan chảy hoàn toàn trong làn nước sâu và nóng.
Sáng sớm tôi thức dậy trước một lồng ngực vững chắc. Cảm nhận cơn đau từ thắt lưng. Tôi khóc không ra nước mắt. Tôi nhanh chóng mặc quần áo, rón rén rời đi. Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông vang lên bên tai tôi:
“Thẩm tiểu thư không tính toán trả tiền mà đã muốn bỏ chạy rồi sao?”
Tôi ngẩn người. Chậm nửa nhịp mới nghĩ ra, làm sao anh ta biết tên tôi?
“Muốn bao nhiêu?”
“Một trăm triệu!”
Tôi nhắm mắt lại:
“Anh bán tôi cũng không được giá đó!”
“Cho anh 5000, chuyện tối qua liền xong.”
Không đợi người đàn ông phản ứng, tôi che mặt, hốt hoảng rời đi. Chết tiệt! Sau lưng tôi, người kia tựa hồ đang thấp giọng cười.
Sau khi gọi xe rời đi, tôi mới có thời gian để kiểm tra điện thoại của mình. Hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Lâm Hàn. Cũng có nhiều tin nhắn gay gắt hỏi tại sao đêm qua tôi lại biến mất. Sự mệt mỏi dâng lên trong lòng tôi. Lần đầu tiên tôi không kịp thời hồi phục. Nhóm thư ký rất sôi nổi.
“Chị Vũ Đường, cái thiên kim Tống gia kia cứ ra vẻ bà chủ. muốn phạt chị nửa năm lương. Thật là tàn nhẫn.”
Tiểu Lan lo lắng:
“Thời đại nào rồi mà còn coi thường luật hợp đồng. cô ta cho rằng mình là đại phu nhân nội phủ có thể tùy ý cắt xén tiền bạc của nha hoàn hay sao.”
Cô gái này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi.
“Chị ơi, tối qua chị có gặp Thương tổng không ? Nghe nói tối qua ngài ấy không đến!”
Một nghi ngờ kỳ lạ len lỏi trong đầu tôi. Nhưng ngay sau đó, cô ấy đã chuyển hướng sự chú ý của tôi:
“Lâm tổng đã đồng ý với cách làm của thiên kim Tống gia đó. tính toán đợi chị quay lại rồi bắt chị viết một lá thư xin lỗi trước mặt tất cả các nhân viên.”
Tôi không nhịn được mà bật cười. Hóa ra một sai lầm có thể xóa đi bao năm tháng làm việc chăm chỉ. Trong lòng tôi có một cảm giác nặng nề khó tả. Sau khi thay quần áo, tôi đến văn phòng của Lâm Hàn. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, khuôn mặt lãnh đạm như sự bình yên trước cơn bão.
“Tối qua em đi đâu?”
Tôi cúi đầu và không nói gì. Trong bữa tiệc tối qua, ngoài những nhân vật nổi tiếng, thì có không ít cộng tác viên tiềm năng cũng đến để chung vui. Làm việc với Lâm Hàn được bốn năm, tôi sẽ làm bài tập trước và kiểm tra thông tin khách hàng rõ ràng. Thuận tiện để đưa ra lời nhắc khi tham dự các cuộc họp kinh doanh. Có lẽ anh ấy sẽ không thể thích nghi được với việc thiếu vắng sự đồng hành của tôi. Tôi kiên nhẫn giải thích:
“Lâm tổng, nếu không có tôi, ban thư ký cũng sẽ giao danh sách khách mời và lý lịch của họ cho Tống tiểu thư.”
“Kiều Kiều vừa mới về, làm sao có thể nhớ hết được.”
Đúng rồi. Tống Kiều thích mua sắm và không quan tâm đến những hoạt động kinh doanh phức tạp. Như vậy thì không thể trách tôi được. Tôi đã bị đánh thuốc mê, tám chín phần mười có liên quan đến cô ta. Thật không may, tôi không có bằng chứng trực tiếp.
Lâm Hàn bước đến gần tôi:
“Vũ Đường, em giận anh à?”
“Tôi nào dám.”
“Tôi thấy bây giờ lá gan em to thật rồi.”
Trong mắt anh hiện lên một tia giận dữ. đột nhiên anh kéo cổ áo tôi ra, để lộ một mảng lớn chứa dấu vết ái muội. Tôi cố gắng đẩy anh ấy ra nhưng không đáng kể:
“Lâm tổng, chúng ta đều là người lớn. đây là chuyện riêng tư của tôi.”
“Em là người phụ nữ của tôi. sao em dám để cho người khác chạm vào?”
Điều đó không hoàn toàn đúng. Lâm Hàn rất ít hôn tôi, chỉ ôm tôi nhẹ nhàng, miễn bàn tới lên giường. Ngoại trừ chiếc nhẫn đu quay tưởng chừng như một lời hứa hẹn. thật khó để nhận ra rằng anh ấy thực sự muốn cưới tôi. Huống chi, chiếc nhẫn đã bị thu hồi.
Từ nhỏ đến lớn, vì gia cảnh quá khó khăn nên tôi chỉ tập trung vào việc học. Hiếm khi xem TV hay bàn luận chuyện tầm phào. Trước khi gặp Lâm Hàn, tôi chưa từng yêu. Tôi không biết tình yêu bình thường sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ mà xem, đó hẳn không phải là một mối quan hệ xa lạ đến rồi đi khi được yêu cầu.
Từ khi Lâm Hàn đối đãi thiên vị với Tống Kiều, ít nhiền tôi cũng nhìn ra được vài dấu vết. Tống Kiều xông vào, nhìn thấy tư thế mơ hồ của chúng tôi, tỏ vẻ không hài lòng:
“Anh Hàn, chẳng phải chúng ta đã đồng ý rằng: nhân viên không có tinh thần trách nhiệm sẽ bị trừng hợp như một lời cảnh cáo cho người khác sao?”
Cô ta lo lắng. Muốn loại tôi hoàn toàn ra khỏi công ty. Lâm Hàn trìu mến sờ đuôi tóc cô ta:
“Kiều Kiều nói đúng.”
“Thư ký Thẩm đã rời bỏ chức vụ của mình khi không được cho phép. cuối năm cũng không cần nhận thưởng nữa.”
“Chưa đủ. chúng ta còn đồng ý trừ nửa năm lương nữa.”
“Hôm nay cô ta còn tới trễ nữa kìa!”
Không phải chứ! Công lý có thể muộn, vậy sao tôi không thể ngủ thêm mười phút nữa chứ? Tống Kiều đắc thắng nhìn qua. tin chắc rằng để ở lại, tôi sẽ buộc phải làm theo những gì công ty yêu cầu. Tuy nhiên, khi một người không quan tâm đến việc thua cuộc, người đó sẽ không sợ bị thao túng nữa.
“Lâm tổng, tôi muốn từ chức.”
Lâm Hàn đang định nói điều gì đó thì nghẹn lại, lông mày nhíu lại dữ dội. Tống Kiều tỏ vẻ thành công:
“Đây là do cô nói đấy nhé. đừng nuốt lời.”
“Cái thứ đồ vật từ tầng chót bò lên. cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông để lấy được đơn hàng.”
“Công ty có loại ruồi bọ như vậy, tám đời cũng không khá nên nổi.”
Tôi lạnh lùng lấy bút ghi âm ra:
“Tống tiểu thư, vu khống ác ý là vi phạm pháp luật. tôi không ngại đưa bằng chứng đưa đến đồn cảnh sát đâu.”
Cô ta giật mình hoảng sợ, kéo áo Lâm Hàn làm nũng:
“Anh Hàn, em không nói dối. anh đã nhìn những dấu vết trên người cô ta đi.”
“Ngay cả khi bố em nói chuyện kinh doanh, ông ấy luôn có một nữ doanh nhân đi cùng để phục vụ tiếp khách. Bà ấy đã từng là một cô gái miền núi, làm sao có thể một bước chạm trời được”
Đôi mắt của Lâm Hàn đen như biển. Thảo nào anh ấy từ chối chạm vào tôi. Có lẽ Lâm tổng cao quý tại thượng cho rằng tôi không có bối cảnh. nếu không dựa vào đàn ông mà chỉ dựa vào nhan sắc, trình độ học vấn tốt và khả năng làm việc của mình thì tôi khó có thể đạt được thành tựu to lớn trong thời gian ngắn.
Ngay sau đó, đơn từ chức đã được đánh máy xong. Lâm Hàn chặn tôi lại ở bãi đậu xe:
“Thẩm Vũ Đường, làm loạn cũng có giới hạn thôi.”
“Em đã yêu cầu rời đi hơn một lần, thì sẽ không thể quay lại nơi này với anh đâu.”
—————-
Comments for chapter "Phần 2"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories