TÌNH CỜ GẶP MẶT “NGƯỜI YÊU” CỦA CHỒNG - Phần 2
Ăn xong, tôi mở điện thoại, thấy tin nhắn của Cố Thời Lâm gửi cách đây 20 phút:
[Anh đến khách sạn chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Vợ yêu, em về nhà chưa?]
[Để anh gửi em xem: khách sạn anh ở nhé.]
Cố Thời Lâm gửi mấy bức ảnh, trong đó không có dấu vết nào cho thấy: sự hiện diện của người khác. Nhưng khi tôi mở WeChat và thấy dòng trạng thái mới đăng của Chu Viện Viện, sự thật lại hoàn toàn khác. Trong ảnh, Chu Viện Viện đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, tựa vào ngực Cố Thời Lâm. Cố Thời Lâm vừa tắm xong, trên người quấn một chiếc khăn tắm.
[Về nhà, nhưng lại ở khách sạn với bạn trai. Mai chắc lại không xuống giường nổi, hu hu.]
Dòng trạng thái này được đăng cách đây vài phút. Tôi nhấc điện thoại lên, gọi video cho Cố Thời Lâm. Điện thoại kêu hồi lâu, cuối cùng bị ngắt vội vã. Tôi không biểu cảm, lại ấn nút gọi lần nữa. Lần này, cuộc gọi bị tắt nhanh hơn. Không rõ lần thứ năm hay thứ sáu, cuối cùng cuộc gọi video mới được bắt máy. Trong khung hình, Cố Thời Lâm đang để trần, ngực phập phồng theo từng hơi thở, rõ ràng vừa trải qua hoạt động gì đó kịch liệt.
Anh ta thở gấp, nở nụ cười có phần không tự nhiên: “Sao thế vợ yêu ? anh vừa ngủ nên không nghe điện thoại.”
Giọng tôi bình thản: “Mới thế mà đã ngủ rồi à?”
“Hôm nay gặp khách hàng, mệt quá.”
Cố Thời Lâm ngáp một cái: “Vợ ơi, anh mệt quá rồi. nếu không có gì thì anh ngủ tiếp nhé.”
Tôi không nói gì, cũng không cúp máy. Bên kia, vang lên một tiếng rất nhỏ như tiếng xé vỏ túi nilon. Sắc mặt Cố Thời Lâm trên màn hình thay đổi, khẽ rên lên một tiếng. Anh ta nâng điện thoại cao hơn, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảm xúc, mà chính anh ta cũng không nhận ra.
“Vợ ơi…”
Giọng Cố Thời Lâm khàn hẳn đi, rõ ràng đang cố kìm nén điều gì đó.
“Nếu không có gì thì anh cúp máy nhé.”
Tôi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh ta. ánh mắt anh không ngừng liếc xuống dưới, rõ ràng không thể kiềm chế được nữa. Tôi cười nhạt, giọng rất điềm tĩnh: “Được, vậy anh cứ bận đi nhé.”
Cúp máy, tôi gần như có thể tưởng tượng ra: từng hình ảnh Cố Thời Lâm và Chu Viện Viện ở bên nhau sau khi đặt điện thoại xuống. Từng cơn đau nhói lan tỏa trong lòng tôi. Đến hôm nay, tôi mới nhận ra rằng: cuộc hôn nhân mà tôi cho là viên mãn, từ đầu đến cuối chỉ là một trò cười.
Tôi và Cố Thời Lâm quen nhau vào năm tốt nghiệp đại học. Khi đó, anh ta chỉ là một thực tập sinh. còn tôi vừa đến Thượng Hải, làm trợ lý thiết kế. Chúng tôi là bạn cùng thuê trọ, ngày nào cũng gặp nhau. Cố Thời Lâm biết nấu ăn, còn tôi là “sát thủ nhà bếp”. Sau khi thân quen, anh ta thường cố ý nấu thừa một phần, rồi gõ cửa phòng tôi: “Anh nấu nhiều quá. em có muốn ăn chung không?”
Trong những ngày bươn chải ở Thượng Hải, chúng tôi chăm sóc lẫn nhau và cùng nỗ lực. Qua mấy năm, anh ta trở thành giám đốc trong một tập đoàn lớn. với sự giúp đỡ của gia đình, mua được nhà ở thành phố phồn hoa này. Còn tôi, nhờ sự nỗ lực và tài năng, từ một trợ lý nhỏ bé, trở thành giám đốc thiết kế của công ty.
Chúng tôi cũng sớm đăng ký kết hôn và tổ chức một đám cưới vừa phải. Mấy năm sau cưới, Cố Thời Lâm vẫn nhớ mọi ngày kỷ niệm của chúng tôi, luôn chuẩn bị quà tặng chu đáo. Tôi từ một “sát thủ nhà bếp”, cũng dần nấu được vài món anh ta thích.
Bạn bè thường nói rằng: dù chúng tôi đã cưới lâu, ánh mắt Cố Thời Lâm nhìn tôi vẫn giống như: một chàng trai mới biết yêu lần đầu. Giữa chúng tôi dường như không hề có giai đoạn nhàm chán. Nhưng tôi không ngờ rằng: cái gọi là tình yêu của chúng tôi, đã bắt đầu mục nát từ hơn 500 ngày trước. Vậy mà, tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Cơn đau từ dạ dày làm tôi co thắt, nằm bẹp trên giường. Thật khó chịu, và tôi muốn khóc. Cố Thời Lâm, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
Không biết qua bao lâu, tôi mới dần thoát khỏi cảm xúc đau buồn, cầm lấy điện thoại. Trong cuộc gọi video, Cố Thời Lâm rõ ràng gọi tôi là “vợ”. Vậy nên, Chu Viện Viện biết rõ rằng: Cố Thời Lâm đã có gia đình.
Tôi mở khung chat với Chu Viện Viện, bắt đầu soạn tin nhắn:
[Chào Chu Viện Viện, để tôi tự giới thiệu lại bản thân.
Tôi là vợ của Cố Thời Lâm. đúng, chính là người mà cô gọi là bạn trai.
Tôi nghĩ, chúng ta cần nói chuyện.]
Tin nhắn gửi đi được một lúc, thì Chu Viện Viện hồi âm.
[Xin lỗi, tôi không nghĩ giữa tôi và cô có gì đáng để nói cả.]
[Lúc trên tàu cao tốc, thật ra, tôi đã nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thêm bạn WeChat, là tôi cố ý thêm đấy.]
[Tôi từng nghĩ vợ của Thời Lâm chắc phải xuất sắc lắm. nhưng không ngờ lại chỉ là một bà cô già.]
[Tối nay cô chắc cũng nghe thấy rồi, Thời Lâm yêu tôi đến mức nào. cô cũng nên hiểu rõ rồi.]
Nhìn thấy tin nhắn ngang ngược của Chu Viện Viện, tôi khẽ cười lạnh. Quả nhiên, Chu Viện Viện ngay từ đầu đã biết rõ: tôi là ai. Cô ta cố ý thêm bạn, cũng cố ý đăng bài trên mạng xã hội, để khiêu khích tôi.
[Tôi chỉ muốn hỏi: một người trẻ tuổi với tương lai đầy triển vọng như cô, tại sao lại đi làm kẻ thứ ba, phá hoại gia đình người khác?]
Tôi hỏi. Như thể bị kích thích, Chu Viện Viện lập tức gửi tới một loạt tin nhắn:
[Tôi chẳng qua chỉ gặp anh Thời Lâm hơi muộn một chút. cô đừng nói khó nghe như vậy.]
[Vả lại, anh Thời Lâm yêu tôi đến mức này. nói về tình cảm, thì cô mới là kẻ thứ ba đấy.]
[Chỉ cần tôi làm nũng một chút, anh ấy đã đồng ý về nhà gặp bố mẹ tôi. Còn cô thì sao? Phải một mình ngồi tàu cao tốc về nhà. chắc trong lòng khó chịu lắm nhỉ?]
[Nếu cô biết điều, tốt nhất là ly hôn với anh Thời Lâm sớm đi. đừng dây dưa nữa!]
Nói xong, cô ta gửi cho tôi một định vị. Đó là một nhà hàng ở Giang Thành.
[Không tin thì cô cứ tự mình đến xem đi.]
[Đến mà nhìn xem: Thời Lâm ở trước mặt bố mẹ tôi đã thể hiện thế nào.]
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi ghi nhớ địa chỉ. Trưa hôm sau, tôi tới nhà hàng đó. Không lâu sau, tôi quả nhiên thấy Cố Thời Lâm.
Anh ta nắm tay Chu Viện Viện. bên cạnh là hai người lớn tuổi đang mỉm cười hiền hòa – hẳn là bố mẹ của cô ta. Cố Thời Lâm chủ động mở cửa cho họ. tay còn xách theo những hộp quà đắt tiền. Vừa đi anh ta vừa nói chuyện, khiến hai người lớn cười tươi không khép được miệng.
Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại tất cả những cử chỉ thân mật của họ. Nhà hàng có kính trong suốt, tôi không hề trốn tránh, đứng thẳng bên ngoài.
Khi Cố Thời Lâm vừa trò chuyện vừa rót rượu cho bố mẹ Chu Viện Viện, ánh mắt vô tình lướt qua cửa sổ, chạm phải ánh nhìn của tôi. Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt anh ta trắng bệch. Chai rượu trên tay anh ta rơi xuống. rượu vang đắt đỏ cứ thế đổ tràn ra đất.
Chu Viện Viện hét lên, vội vàng lấy giấy lau cho anh ta.
“Sao anh bất cẩn thế này?”
Nhưng Cố Thời Lâm lập tức lùi lại một bước, tránh xa Chu Viện Viện. Anh ta nhìn tôi, trên gương mặt tràn đầy sự bối rối và hoảng loạn. Chu Viện Viện cũng nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa sổ. gương mặt cô ta lộ rõ vẻ đắc ý.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ. Vì Cố Thời Lâm bỏ mặc cả gia đình họ lại trong nhà hàng. không ngoảnh đầu mà đi thẳng ra cửa, tiến về phía tôi.
“Vợ à, sao em lại ở đây?”
Anh ta lo lắng nhìn tôi, hai tay không ngừng lau vào vạt áo. Thấy sắc mặt tôi lạnh tanh, Cố Thời Lâm cố gượng cười.
“Anh vừa mới ăn tối với khách hàng. không ngờ lại gặp em ở gần đây.”
“Xe anh đỗ ngay đằng trước. em ra xe ngồi đợi một lát nhé ! để anh nói nốt công việc rồi…”
Lời anh ta bị cắt ngang bởi giọng nói của Chu Viện Viện từ phía sau:
“Thời Lâm! Bố mẹ em còn đang đợi trong đó. anh nhanh quay lại đi.”
Chu Viện Viện bước tới, khoác tay Cố Thời Lâm. Cô ta quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức.
“Xin lỗi nhé, hôm nay anh Thời Lâm không thể về với cô được đâu. Anh ấy còn phải dùng bữa với bố mẹ tôi.”
“Phải không, anh Thời Lâm?”
Chu Viện Viện quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn mong đợi nhìn anh ta. Nhưng như chạm phải thứ gì bẩn thỉu, Cố Thời Lâm lập tức gạt tay cô ta ra.
“Cô nói bậy bạ gì đấy? Chúng ta chỉ là đồng nghiệp. đùa cũng phải có chừng mực! “
Anh ta trừng mắt nhìn Chu Viện Viện, với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Vợ à, đừng nghe cô ấy nói lung tung. Cô ấy là đồng nghiệp của anh. bình thường đã hay đùa quá trớn như thế.”
Cố Thời Lâm nắm lấy tay tôi.
“Chuyện công việc cứ để cô ấy giải quyết. chúng ta về nhà thôi. Mẹ mà thấy chúng ta cùng nhau về sẽ rất vui đấy.”
Anh ta sốt sắng muốn kéo tôi đi, nhưng tôi vẫn đứng im tại chỗ. Lúc này, ánh mắt Chu Viện Viện đã ngập nước mắt.
“Cố Thời Lâm, anh không cần phải nói dối nữa!”
“Cô ta đã biết hết mọi chuyện rồi!”
“Hôm nay, anh phải đưa ra lựa chọn!”
Cố Thời Lâm khó tin quay lại, giận dữ nhìn Chu Viện Viện.
“Là cô nói với cô ấy à?”
“Chẳng phải tôi đã bảo: chỉ cần cô không để cô ấy biết chuyện của chúng ta. yêu cầu gì tôi cũng sẽ đáp ứng sao?”
“Cô rốt cuộc muốn gì?”
Chu Viện Viện cắn chặt môi, nước mắt tuôn rơi.
“Em muốn anh chọn giữa em và Ninh Vận!”
“Anh đã nói anh yêu em nhất mà. hãy chọn em, ly hôn với người đàn bà già đó đi!”
———–
Comments for chapter "Phần 2"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories