Tái Sinh: Khi Bạn Thân Là Kẻ Phản Bội - Phần 6
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
“Là tại giấc mơ đó”.
“Còn mơ thấy gì nữa không?”
“Mơ thấy ba mẹ vì em đi tù mà đau buồn lắm”.
“Còn gì nữa không”.
“Còn mơ thấy anh nữa.
“Mơ thấy anh cũng rất đau buồn”.
Thẩm Đình Tứ dừng bước, thả tôi xuống, dưới ánh đèn đường lờ mờ, tôi và anh bốn mắt nhìn nhau.
“Vậy hôm đó, em nói nhớ anh là vì giấc mơ đó đúng không?”
“Uh”.
“Không phải vì lý do gì khác?”
Có lẽ là do gió đêm quá ấm áp, có lẽ là ánh mắt của anh quá dịu dàng, tôi lại phát hiện ra điều khác lạ. Anh đột nhiên về nước vì một câu “em nhớ anh” của tôi, vừa xuống máy bay, thậm chí còn không về nhà mà xách vali đến trường tôi. Những tiếng cười khoái trá của bạn cùng lớp, ánh mắt né tránh của tôi khi nhìn anh sau tuổi dậy thì. Có lẽ là vì trải qua sinh tử ở kiếp trước, lúc này, sự can đảm trong tôi đột nhiên bùng cháy.
“Thẩm Đình Tứ, anh nói em mà theo đuổi anh, thì cha mẹ có đánh gãy chân em không?”
“Giang Nguyên Thanh”. Anh đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
“Ai cho em nói như vậy?”
Tôi bị vẻ nghiêm nghị của anh làm cho hoảng sợ, cẩn thận nhìn anh:
“Sao tự nhiên anh lại nghiêm túc vậy? Em bỗng nhiên phát hiện ra, mấy năm nay em thật ra có chút thích anh. Nhưng em cứ nghĩ, anh là anh trai em nên không bao giờ có ý định nghĩ vẩn vơ cả. Nếu anh thấy không có khả năng, thì em có thể không thích anh nữa là được rồi. Anh giận giữ thế làm gì?”
Ai ngờ anh lại nói:
“Em không thể chỉ có chút thích anh thôi được, mà phải rất thích anh. Hiện giờ, chúng ta ở với nhau như người thân. Nhưng sau này, nếu mà chúng ta yêu nhau, sau đó em không còn thích anh nữa và chia tay, thì chúng ta không chỉ mất đi một người yêu, mà còn mất đi người thân tốt nhất. Cho nên, em phải rất thích anh”.
Rất thích ư? Thấy tôi chần chừ, anh đưa tay sửa lại tóc mái cho tôi:
“Anh cho em thời gian suy nghĩ. Em cứ nghĩ kỹ đi, nếu em đã quyết định, thì để anh nói chuyện với cha mẹ”.
Tối đến, đợi cha mẹ ngủ say, tôi lén lẻn vào phòng Thẩm Đình Tứ. Anh vẫn ngồi trước máy tính làm việc, tôi trực tiếp ngồi lên giường anh.
“Em có vài chuyện muốn hỏi anh”.
Thẩm Đình Tứ quay lưng về phía tôi, gõ máy tính:
“Chuyện gì thế?”
“Năm lớp 12, lúc anh học lớp 12, có một đàn chị nhờ em chuyển thư tình cho anh, mà sau đó thì hai người ra sao thế?”
Tôi vẫn nhớ, hồi đó tôi đối với Thẩm Đình Tứ cũng có chút ý tứ kì lạ, nhưng mọi người đều coi tôi là em gái ruột của anh. Rồi cũng có không ít đàn chị hối lộ tôi, nhờ tôi chuyển thư tình. Trong số đó, người để lại ấn tượng sâu nhất chính là hoa khôi trường cấp ba. Vì là học sinh nghệ thuật, nên tóc dài xoăn, xinh như công chúa, Phương Lê đứng bên cạnh cô ta, giống như là người hầu vậy. Tôi còn có ấn tượng rõ nét, là Thẩm Đình Tứ lại tỏ vẻ bối rối nhìn tôi.
“Ai?”
“Chính là hoa khôi trường cấp ba đó, tóc dài xoăn, đẹp như con lai ấy”.
“Không nhớ”.
Có hơi vui, nhưng tôi vẫn đánh anh ấy một quyền:
“Nếu phát hiện anh lừa em, thì anh tiêu đời đấy!”
Lại hỏi thêm một lát nữa: “Thế anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
“Từng chút, từng chút một”. Anh nói:
“Đến lúc nhận ra, thì đã rất thích em rồi”.
Đối với câu trả lời này của Thẩm Đình Tứ, tôi cũng khá hài lòng. Tôi còn nằm lì trong phòng anh, thật không ngờ Thẩm Đình Tứ lại nói:
“Anh khuyên em nên quay về phòng đi. Trước đây, khi anh còn coi em là em gái, thì dù em có ngủ trên giường anh cũng được. Nhưng bây giờ, em tự nói là thích anh, thì anh không biết sẽ làm ra chuyện gì với em đâu”.
Tôi nhếch môi, khi đến cửa còn làm mặt quỷ với anh:
“Giả quân tử”.
Đến ngày hẹn, Phương Lê không trả lại đồ cho tôi. Nhưng tôi cũng lường trước được điều đó. Cô ta thực tế như vậy, không lấy gì lạ, khi những thứ có giá trị trong mớ đồ tôi cho mượn, đã bị cô ta đem đi bán rồi. Cô ta chạy tới van xin, nhưng tôi kiên quyết giữ lập trường. Tôi đã thuê một luật sư rồi, không nói nhiều, kiện luôn.
Nửa tháng sau, tôi thấy Phương Lê chuyển lại tiền cho tôi lúc nào chẳng hay. Tôi đang còn thắc mắc thì nghe mấy đứa bạn bàn tán. Nghe đồn Phương Lê cặp một ông đại gia lớn tuổi, bụng phệ đầu hói và đã có vợ rồi. Nhưng ông ta chẳng chê cô ta đã có bầu với người khác, còn cho tiền cho cô ta phá thai. Vậy là Phương Lê chấp nhận làm tiểu tam cho ông ta.
Học năm cuối, chuẩn bị tốt nghiệp, đám bạn tôi lần lượt đi thực tập và tôi cũng dọn ra khỏi kí túc. Công ty của Thẩm Đình Tứ làm ăn càng ngày càng phát triển, anh thuê luôn một căn biệt thự bên ngoài để làm văn phòng, rất ít khi về nhà. Nhưng hôm tôi chuẩn bị dọn đồ, thì anh vẫn lái xe đến đón tôi. Ngồi ở ghế phụ, nhìn lá vàng rơi đầy đường vào tiết trời cuối thu, tôi quay sang nắm lấy tay Thẩm Đình Tứ.
“Thẩm Đình Tứ, em đã quyết định rồi. Em rất rất thích anh, muốn ở bên anh thật lâu.”
Anh khẽ sửng sốt, rồi mỉm cười với tôi.
“Được.”
Chuyện với cha mẹ, tôi nghĩ Thẩm Đình Tứ sẽ giải quyết giúp tôi. Kiếp trước, tôi mải mê chạy theo những niềm vui giả tạo, mà không nhận ra rằng: bên cạnh tôi vẫn luôn có một người yêu thương tôi. Kiếp này, tôi nhất định không để vuột mất anh một lần nữa.
—————
Comments for chapter "Phần 6"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories