Tái Sinh: Khi Bạn Thân Là Kẻ Phản Bội - Phần 5
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Cuối cùng, Lâm Diệu Hoa bị xử bồi thường cho gã say rượu kia một khoản tiền lớn, và còn phải ngồi tù ba năm. Những gì tôi đã chịu đựng trong kiếp trước, đều đã trở thành quả báo của anh ta.
Mãi đến một tháng sau khi chuyện xảy ra, Phương Lê mới trở lại trường. Trường tôi là trường đại học trọng điểm, bằng tốt nghiệp có giá trị rất cao. Sắp đến hạn tốt nghiệp rồi, tôi đoán Phương Lê cũng không bỏ học được. Nhưng khi cô ta trở lại trường, chờ đón cô ta lại là đủ loại lời gièm pha đàm tiếu.
Hôm đó ở căng tin, tôi thấy cô ta ngồi một mình, những người xung quanh xì xầm to nhỏ. Cô ta hận không thể chôn luôn mặt mình vào đĩa thức ăn. Thời phổ thông cũng đã từng xảy ra tình trạng như thế này, có người nói Phương Lê quan hệ với một tên du côn trường ngoài, thế là mọi người cô lập Phương Lê. Trong giờ thể dục, khi tự do phân nhóm, thì không ai chọn cô ta. Lúc đó, chính tôi đã đạp đổ những lời đàm tiếu, dõng dạc nắm tay cô ta. Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn đứng từ xa, nhìn cô ta chịu quả báo.
Có lẽ là thấy mọi người nói quá đáng quá. Phương Lê đột nhiên nổi điên, cô ta đứng dậy, ném đĩa thức ăn xuống đất, sau đó khóc lớn:
“Tôi không bị đám say rượu làm gì cả! Họ không đụng đến tôi!”
Có một nam sinh chế giễu: “Thế thì cô đến khoa sản làm gì, đi cắt trĩ ở khoa sản à?”
Mọi người cười ồ lên. Phương Lê hét lớn:
“Đứa bé là con của Lâm Diệu Hoa, không phải con của gã say rượu đó ! “
Ngay khi cô ấy nói ra những lời này, xung quanh im lặng trong chốc lát, sau đó vang lên tiếng “ồ” rộ lên. Những người biết giữa tôi và Lâm Diệu Hoa có quan hệ, thì đều lặng lẽ ném cho tôi một ánh nhìn đáng thương. Miệng tôi hơi giật giật. Yêu một người cũ, thì cũng như có tiền án tiền sự vậy? Ngay cả cô gái ngồi đối diện tôi, cũng lặng lẽ gắp đùi gà trong bát mình cho tôi.
“Ăn nhiều một chút đi, cậu vất vả rồi.”
Sau này, có lần Phương Lê đã tìm đến tôi, để vay tiền phá thai. Cô ta vẫn tỏ ra đáng thương như ngày nào, đôi mắt đỏ hoe, khi xuất hiện ở cửa khu nhà tôi. Nhìn thấy tôi từ xa cầm túi trái cây, cô ta chạy lại gần định giúp tôi xách đồ. Tôi khéo léo tránh đi, rồi quay sang nói:
“Nếu muốn nói gì thì cứ nói đi”.
Cô ta cũng không vòng vo tam quốc:
“Nguyên Nguyên, mình biết: là mình cùng Lâm Diệu Hoa không đúng. Nhưng lần này, cậu tha thứ cho mình đi được không? Sau này, mình tuyệt đối không còn giành giật với cậu, bất cứ thứ gì nữa. Ba mẹ biết mình mang thai thấy nhục nhã, nên đuổi mình đi không cho về nhà, không cho tiền mình đi phá thai. Bây giờ, mình chỉ còn cách tìm đến cậu…”
Nghe càng lúc càng thấy bất ổn:
“Vậy ý mày là, bạn thân của tao, yêu người yêu của tao, rồi mang thai. Còn muốn để tao chi tiền phá thai à”.
Cô ta im lặng nhưng rồi vụt cái, đôi mắt lại hoe đỏ:
“Nguyên Nguyên, là mình sai. Mình xin cậu, cậu giúp mình lần này thôi”.
“À, rồi còn một chuyện nữa”
Tôi rút một tờ giấy ra khỏi túi đưa cho cô ta:
“Đây là danh sách những món đồ, mấy năm gần đây mày lấy của tao. Tao muốn mày trả lại nguyên vẹn, nếu không, tao chỉ còn cách kiện mày ra tòa”.
Những món đồ liệt kê: từ chiếc áo khoác mấy ngàn tệ, đến cái túi xách hàng chục ngàn tệ, mà Thẩm Đình Tứ mua tặng tôi, cô ta đều mượn rồi không trả lại. Tính toán sơ sơ cũng phải đến mười mấy vạn. Hoàn cảnh nhà Phương Lê không được tốt, ba mẹ đều làm nghề bán hàng rong, trong khi gia đình của Lâm Diệu Hoa lại khá giả. Ngày trước, cô ta dùng nhan sắc để leo lên, chắc cũng đã moi được Lâm Diệu Hoa không ít tiền. Nhưng giờ thì Lâm Diệu Hoa đã đi tù, không còn ai dọn dẹp mớ hỗn độn, mà cô ta gây ra nữa. Phương Lê cầm tờ giấy nhìn, vẻ mặt lộ rõ sự không tin nổi:
“Giang Nguyên Thanh, mày thật sự làm đến vậy sao?”
Tôi không biết làm sao, để kể cho cô ta biết tôi đã được tái sinh. Nhưng tôi muốn tìm một cách khác để nói cho cô ta biết, tôi mỉm cười:
“Thế hả, tao nằm mơ đấy. Trong mơ, tao có tham gia buổi sinh nhật của mày, người đánh tên say rượu kia là tao. Sau đó mày không chịu ra làm chứng bảo vệ, tao phải đi tù ba năm. Còn mày và Lâm Diệu Hoa thì cưới nhau, rồi nuôi đứa nhỏ này”.
Nghe xong sắc mặt của Phương Lê lập tức thay đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Không thể nào, làm sao mình có thể không chịu làm chứng bảo vệ cậu…”
Quen nhau nhiều năm, tôi biết cô ta cũng hiểu, trong những ngày tháng đó, cô ta và Lâm Diệu Hoa chắc chắn cũng đã từng nghĩ đến chuyện: nếu như tôi đến tham gia sinh nhật cô ta thì sẽ thế nào, nếu người đánh tên say rượu là tôi thì sẽ ra sao. Cô ta không thừa nhận, tôi cũng không muốn dây dưa thêm, tôi cầm túi đồ quay người:
“Tao cho mày một tuần để trả đồ. Nếu không tao sẽ kiện mày”.
Nói xong, dù cô ta có van xin, thì tôi cũng không vì thế mà mềm lòng, nghiêng người bước vào nhà. Ai ngờ, vừa đi được vài bước, thì túi đựng trái cây trong tay đã bị ai đó giật lấy. Tôi tưởng Phương Lê, vừa quay lại đã tung một đòn Taekwondo, nào ngờ người đối diện cúi người một cái, rồi trực tiếp vác tôi lên. Lúc này tôi mới nhận ra, đó là Thẩm Đình Tứ. Anh vừa vác tôi vừa cầm túi đựng trái cây, dường như tâm trạng đang rất tốt.
“Sao tự nhiên lại thông suốt thế nhỉ ? Trước đây, không phải nói muốn làm bạn tốt với cô ta cả đời sao?”
Có lẽ, Thẩm Đình Tứ vừa nãy đã nghe thấy hết. Thế là tôi dứt khoát thành thật kể lại:
“Là tại giấc mơ đó”.
“Còn mơ thấy gì nữa không?”
“Mơ thấy ba mẹ vì em đi tù mà đau buồn lắm”.
“Còn gì nữa không”.
“Còn mơ thấy anh nữa.
“Mơ thấy anh cũng rất đau buồn”.
Thẩm Đình Tứ dừng bước…
———–
Comments for chapter "Phần 5"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories