Truyện 3h Sáng
  • TRANG CHỦ
  • TIN TỨC
  • NHÓM DỊCH
    • HỢP TÁC
  • LIÊN HỆ
  • THỂ LOẠI
Tìm truyện
Sign in Sign up
  • TRANG CHỦ
  • TIN TỨC
  • NHÓM DỊCH
    • HỢP TÁC
  • LIÊN HỆ
  • THỂ LOẠI
  • Truyện tranh
    • Manga
    • Manhua
    • Manhwa
  • Truyện chữ
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

NGỠ CHỈ THOÁNG QUA, NÀO HAY TRỌN KIẾP - Phần 4

  1. Home
  2. NGỠ CHỈ THOÁNG QUA, NÀO HAY TRỌN KIẾP
  3. Phần 4 - End
Prev
Novel Info

Thừa Huân lớn lên từng ngày, quả nhiên giống như chú Châu nói. Nó quả thực giống Trần Duật Hành như đúc, nhất là đôi mắt và chân mày.
Và tôi cũng biết một số điều về Trần Duật Hành qua chú Châu. Anh là con trai duy nhất của cha mẹ. Cả bên nội và bên ngoại cũng chỉ có anh là đứa cháu duy nhất. Anh có hai thân phận, ở Hồng Kông anh là thiếu gia nhà họ Lương, Lương Duật Hành. ở Bắc Kinh anh là Trần Duật Hành, thiếu gia của nhà họ Trần.
Thực ra, ban đầu không hẳn là lừa gạt. Lương Duật Hành đúng là tên thật của anh. Chỉ là mỗi lúc nghĩ về một ít quá khứ đáng thương kia, tôi đều sẽ cảm thấy khó xử. Tiểu tổ tông duy nhất của hai nhà Lương, Trần này, lúc trước còn khiến tôi đau lòng, muốn cho anh thêm năm mươi vạn thù lao. Lúc đó Lương Duật Hành lấy được tiền, có phải cười nhạo tôi ngốc hay không?
Có đôi lúc tôi cũng thật sự nghĩ không ra. Người như anh, muốn người phụ nữ nào để tìm kích thích mà không được? Vì sao hết lần này tới lần khác, muốn trêu chọc tôi như vậy.
Anh nói là không có ý nghĩ cướp đi đứa nhỏ. Tuy nhiên, tôi cũng sẽ không ngốc đến mức tin tưởng. Hai nhà Trần, Lương rất ít con cháu, Trần Duật Hành có thể không quan tâm nhưng trưởng bối hai nhà cũng chưa chắc. Nếu họ thật sự muốn cướp con của tôi thì sao? Tôi không dám nghĩ đến hậu quả này. Bởi vì hậu quả này không cần nói cũng biết, không khác châu chấu đá xe.
Tuy rằng tôi từ chối gặp mặt tất cả người nhà họ Trần. nhưng Trần Duật Hành vẫn âm thầm len lỏi vào cuộc sống của tôi. Nhà họ Trần thực sự không hề để lộ ra ý định tranh giành Thừa Huân với tôi. Thay vào đó, họ tặng quà cho tôi và Thừa Huân, hầu như mỗi ngày. Cho dù tôi không chịu nhận, từ chối ngoài cửa. Nhưng bọn họ vẫn kiên nhẫn.
Có đôi lúc chú Châu cũng khuyên tôi, một gia đình như nhà họ Trần không dễ gì mà chịu khiêm nhường như vậy. Lúc ông nói điều này Trần Duật Hành đang chờ ở dưới lầu.
Tháng chín Bắc Kinh thời tiết vẫn hanh khô. Gần trưa, mặt trời nóng rực. Trán Trần Duật Hành ướt đẫm mồ hôi, âu phục khoác ở giữa cánh tay, sau lưng áo sơ mi đã sớm ướt đẫm mảng lớn.
“Tiểu thư, tôi luôn cảm thấy nhà họ Trần không có những suy nghĩ dơ bẩn đó. Cả Trần tiên sinh, cậu ấy cũng không giống người xấu.”
Chú Châu nhìn xuống dưới lầu, dường như có chút không đành lòng:
“Hơn một tháng này, tiểu thư, cô cũng nhìn thấy rồi. Nói thật, với xuất thân của Trần tiên sinh. nếu cậu ấy thật sự muốn làm cái gì, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?”
Tôi cũng không nhịn được nhìn xuống lầu. Trần Duật Hành đứng ở nơi đó, đã gần hai tiếng. Trời vẫn còn nóng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất tệ. Nghĩ đến Thừa Huân, nghĩ đến khuôn mặt giống hệt Thừa Huân. Cuối cùng tôi đã mềm lòng.
“Mời anh ấy vào đi. bảo phòng bếp chuẩn bị chút trà giải nhiệt.”
Tôi nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đẹp trai cao quý của Trần Duật Hành. Một hồi lâu, tôi mới dời tầm mắt:
“Lát nữa, tôi sẽ xuống đó và nói chuyện tử tế với anh ấy.”
Chú Châu vui vẻ đi xuống lầu, tôi ngồi ở trên lầu một lát. Thay cái váy rồi đi xuống. Trần Duật Hành đang ngồi ở trong phòng khách uống trà. Thấy tôi xuống lầu, anh đặt chén trà xuống đứng lên:
“Hứa tiểu thư.”
Tôi bảo người hầu lui ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề:
“Trần tiên sinh, hôm nay chúng ta nói chuyện một chút đi. mấy ngày nay anh và Trần phu nhân làm như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào?”
Trần Duật Hành nhìn tôi, một hồi lâu cũng không mở miệng.
Tôi nghe tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Chim tước trong lồng, dưới mái hiên ngoài phòng thỉnh thoảng lười nhác hót vài tiếng. Nơi xa hơn, dường như Thừa Huân đang khóc rống, nhất thời lại ngừng lại, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Máy điều hòa trong nhà đang bật. Đáy lòng tôi lại rất buồn bực và bối rối.
Đúng lúc tôi chịu không nổi, muốn hạ lệnh đuổi khách lần nữa. Trần Duật Hành bỗng nhiên mở miệng:
“Hứa tiểu thư, anh muốn xin cưới em làm vợ. cưới hỏi đàng hoàng, loại kiệu tám người khiêng.”
Tôi kinh ngạc. Chén trà trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Nhưng Trần Duật Hành lại mở miệng nói:
“Hứa tiểu thư, thật ra ý nghĩ này, không phải nhất thời cao hứng, cũng không phải suy nghĩ cân nhắc mới quyết định.”
“Anh có ý gì?”
Trần Duật Hành cười nhẹ:
“Hứa Nhan, không biết em còn nhớ hai mươi năm trước, em và ông nội từng cứu mấy người ở trên biển không?”
Tôi đương nhiên nhớ rõ, chỉ là lúc đó tôi mới mấy tuổi, còn nhỏ. Sau này ông nội thường xuyên nói với tôi, tôi mới nhớ tới hôm nay. Chu Gia Thuật và ông nội hắn, chính là được du thuyền tư nhân nhà chúng tôi cứu lên lúc ấy.
“Anh cũng ở trong số những người được cứu.”
“Nhưng ông nội tôi chưa bao giờ nhắc tới anh…”
“Bởi vì lúc ấy là một người họ hàng dẫn anh ra biển chơi. anh ấy sợ người nhà biết chuyện này sẽ truy cứu, nên giấu giếm thân phận của anh. Lúc đó anh chỉ mới tám tuổi đã rất sợ hãi và suýt mất mạng. Cuối cùng, tất cả những gì anh nhớ là chữ ‘Hứa’ được khắc trên du thuyền.”
Trần Duật Hành nói tới đây, âm thanh trong nháy mắt dịu dàng xuống:
“Và cả một cô bé rất đáng yêu, cho anh một ly nước nóng. Hứa Nhan, đã nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn chưa từng thay đổi ý nghĩ này. Anh muốn tìm được người lúc ấy, cưới cô ấy về.”
Trần Duật Hành đã đi lâu rồi nhưng tâm trí tôi vẫn còn rối bời. Tôi gọi chú Châu vào phòng làm việc.
“Chú Châu, lúc đầu chú tìm được Lương Duật Hành bằng cách nào?”
“Tiểu thư, kỳ thật, thực ra lúc trước là Lương Duật Hành chủ động tìm tới tôi.”
Chú Châu hơi không dám nhìn tôi:
“Lúc ấy tôi đã chọn cho cô hai người, chuẩn bị đưa tư liệu qua. Nhưng tư liệu và lý lịch của Lương Duật Hành quá sạch sẽ quá tốt. trong lòng tôi rất nghiêng về cậu ấy, bấm nút chọn cậu ấy. Không ngờ tiểu thư cũng chọn cậu ấy.”
Tôi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, anh cũng thật tự tin. Chẳng lẽ anh không nghĩ tới, nhỡ tôi không chọn trúng anh thì sao. Đến lúc này tôi mới nhớ tới, kỳ thật lúc ấy tôi đã xem qua ảnh chụp của anh. Trên tài liệu chú Châu đưa tới, có ảnh chứng minh thư của anh. Tôi thật đúng là, liếc mắt một cái đã bị khuôn mặt của anh hấp dẫn.
“Chú Châu, chú nghĩ bây giờ tôi nên làm gì?”
“Tiểu thư, năm nay cô vẫn chưa tròn hai mươi lăm tuổi. lúc trước cô muốn không kết hôn lập gia đình, thực sự trong lòng tôi cũng không tán thành. Cô còn trẻ như vậy, rất nhiều rất nhiều thanh xuân đang chờ cô trải qua. Nếu Trần tiên sinh thật lòng, cô cũng không hẳn không thể cùng cậu ấy thử một lần. Hơn nữa, nhà họ Trần không có ý cướp đứa nhỏ, tôi thấy thành ý của bọn họ cũng rất đủ.”
Chú Châu yêu thương thở dài:
“Tôi biết, cô bị nhà họ Chu và tên khốn kiếp Chu Gia Thuật kia làm tổn thương. nhưng trên đời này vẫn còn đàn ông tốt mà, đúng không?”
“Nhưng anh ấy lừa tôi. tại sao anh ấy không trực tiếp tìm đến tôi, nói anh ấy muốn báo đáp chúng tôi. anh ấy có rất nhiều cách có thể báo ơn, tại sao phải làm như vậy…”
Chú Châu nhịn không được cười rộ lên:
“Còn không phải do tiểu thư quá vội vàng. nếu như lúc đó Trần tiên sinh không chen ngang, e là cô đã chọn gạo sống của người khác trực tiếp nấu cơm chín rồi. Đây cũng là kế tạm thời. Trần tiên sinh sợ mình sẽ chậm một bước, tiếc nuối cả đời.
Tôi nắm lấy gối ôm, gắt gao che mặt:
“Nhưng tôi chính là tức giận. hơn nữa, tôi ghét anh ấy, tại sao phải cùng anh ấy thử một lần chứ? Cứ coi như là tôi muốn yêu đương, cũng chưa chắc là cùng anh ấy. Bắc Kinh có rất nhiều người đàn ông tài giỏi đẹp trai.
Chú Châu buồn cười:
“Được được được. tiểu thư muốn yêu ai cũng được.”
Tuy nói như vậy nhưng chú Châu vẫn xoay khuỷu tay ra ngoài một lần. Tôi bên này vừa có chút động tĩnh, Trần Duật Hành liền biết trước tiên.
Lúc tôi vừa ngồi trong một quán trà chiều với đối tượng xem mắt của mình. chiếc Bentley của Trần Duật Hành liền dừng ở bên đường. Mặc dù đôi bên nam nữ đều chưa lập gia đình. Nhưng chẳng biết vì sao, vào khoảnh khắc xe anh dừng lại, tôi lại cảm thấy tội lỗi, như thể mình bị bắt quả tang vậy.
Trần Duật Hành cũng không quấy rầy tôi, thậm chí còn không ra khỏi xe. Nhưng tôi đứng ngồi không yên, chỉ có thể gắng gượng tìm cớ đuổi người đàn ông đối diện rời đi trước. Lúc trời dần dần tối, tôi mới cầm túi xách đứng dậy, đi ra ngoài. Trần Duật Hành cũng xuống xe.
Trong sắc hoàng hôn đèn đường lần lượt sáng lên, anh đắm mình trong ánh sáng đầy màu sắc. Tôi cố tình giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng dọc theo đường phố, đến ngã tư đường, tôi cũng không quay đầu lại. Nhưng tôi biết chắc rằng anh sẽ đi theo tôi.
Đèn xanh bật sáng và tôi sắp băng qua vạch dành cho người đi bộ. Trần Duật Hành ở phía sau nhẹ nhàng nắm cổ tay của tôi. Một người đi xe đạp phóng nhanh qua tôi. Trần Duật Hành kéo tôi tới trước người anh.
Bắc Kinh vào mùa đông, anh mặc một chiếc áo gió mỏng màu xanh navy, còn tôi thì hoàn toàn được bao bọc trong chiếc áo đó.
“Hứa Nhan.”
Anh thì thầm gọi tên tôi. Lúc gió đêm thổi, anh giơ tay lên giúp tôi sửa sang lại mái tóc rối bù. Tôi chú ý thấy xung quanh hình như có người đang chụp ảnh.
Thực ra, mấy ngày nay tôi đã nghe đủ loại tin đồn về nhà họ Trần và Trần Duật Hành. Anh dành phần lớn thời gian ở Hồng Kông. còn lúc ở Bắc Kinh, luôn luôn vô cùng khiêm tốn thần bí, hành tung bất định. Nhưng trong thời gian này anh đã đến nhà tôi quá thường xuyên, đến mức anh trở thành mục tiêu của những kẻ tọc mạch và các tay săn ảnh.
“Trần Duật Hành, hình như có người chụp lén…”
Tôi cố đẩy anh ra. Nhưng Trần Duật Hành lại dứt khoát buông cổ tay của tôi ra và vòng tay qua eo tôi.
“Nhan Nhan.”
Anh hơi cúi đầu, ghé vào tai tôi dỗ dành:
“Thừa Huân cũng sắp một tuổi rồi, sắp gọi cha được rồi. em còn không cho anh một danh phận sao?”
Những bức ảnh và video đó đã lan truyền khắp Bắc Kinh. Thậm chí còn có người nhàn rỗi đến nhàm chán, bắt đầu đối chiếu khẩu hình của Trần Duật Hành, muốn bới ra xem lúc ấy anh nói gì với tôi. Thậm chí, ngay cả Chu Gia Thuật cũng tới nhà họ Hứa một chuyến.
Nhắc tới cũng thật là kỳ quái. Lúc trước hắn yêu Tiểu Duy như vậy, hai người công bố tin tức kết hôn. đến bây giờ đã gần hai năm nhưng vẫn chưa cử hành hôn lễ.
Tôi gặp hắn ở phòng khách. Chu Gia Thuật đi thẳng vào vấn đề:
“Đứa nhỏ là con của Trần Duật Hành à?”
Tôi không trả lời, hỏi ngược lại hắn:
“Liên quan gì đến anh?”
“Hứa Nhan, Trần Duật Hành xuất thân vô cùng tốt. hơn nữa nhà họ Trần và gia tộc bên ngoại anh ta cũng chỉ có một đứa con duy nhất. Em cho rằng anh ta tiếp cận em là có mục đích gì ? anh ta chỉ là muốn cướp con đi mà thôi.”
“Đúng hay không, có liên quan gì đến anh?”
“Hứa Nhan, anh đang suy nghĩ cho em. sợ em bị người ta lừa gạt, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn chính là em.”
“Anh ấy có thể lừa tôi cái gì?”
“Nếu anh ta muốn cướp Thừa Huân, đổi về họ Trần thì sao?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Trần Duật Hành đến rất nhanh, nhất định là chú Châu lại mật báo. Tôi dựa lưng vào chiếc ghế sô pha mềm mại, thoải mái nhâm nhi tách trà nóng.
Trần Duật Hành mang một thân gió tuyết đi vào phòng khách. Người hầu rất nhanh bưng trà Long Tỉnh mà anh thích uống nhất tới. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi và có vẻ thoải mái như thể đang ở nhà.
Trên mặt Chu Gia Thuật có chút khó xử, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ nói:
“Thừa Huân là con của anh, hơn nữa còn là con trai. cho dù anh không có ý định cướp về, nhưng trưởng bối nhà họ Lương và nhà họ Trần cũng không có sao?”
Tôi cầm chén trà, cụp mắt nhìn lá trà chìm nổi trong chén. Đây thực sự là một điểm mà tôi tò mò, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi Trần Duật Hành về chuyện đó. Trần Duật Hành cúi đầu uống trà, nắp chén va chạm phát ra tiếng choang choang. Lò sưởi thì ấm, nhưng bên ngoài cửa thì tuyết đang rơi rất dày. Tôi đặt cốc xuống và ngẩng đầu lên ngắm tuyết. Rồi lại bị Trần Duật Hành nắm tay:
“Thừa Huân vĩnh viễn theo họ mẹ nó, sẽ không thay đổi.”
Lúc anh nói những lời này ra khỏi miệng, Chu Gia Thuật không tránh khỏi vẻ mặt kinh ngạc:
“Trần Duật Hành, anh thật sự có thể làm được sao?”
Tôi cũng nhịn không được nhìn về phía hắn. Nhưng cuối cùng thì sao?
Tuy nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm. vào lúc này, tôi cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm.
Chúng tôi mong đợi hồi báo, cho nên mới hoàn toàn thất vọng. Còn lúc không cầu hồi báo, ông trời lại cho chúng tôi an bài tốt nhất. Ví dụ như, đưa Trần Duật Hành đến bên cạnh tôi.
Sau khi đính hôn với Trần Duật Hành, anh bắt đầu đương nhiên ngủ lại nhà họ Hứa. Vẫn là phòng ngủ đó. Vẫn là một đêm yên tĩnh như vậy. Khác biệt duy nhất chính là, trên mặt Trần Duật Hành không có dải lụa màu đen che kín.
Cả hai chúng tôi đều có chút rượu. Lúc say tôi đẩy anh lên sô pha, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá anh.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ vì sao anh phải làm như vậy.”
“Ơn cứu mạng không thể báo. đương nhiên chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
“Lấy thân báo đáp. chịu thiệt cũng là em có phải không?”
Trần Duật Hành bật cười. ôm chặt tôi, đặt cằm lên cổ tôi:
“Nhan Nhan, là lỗi của anh. Em không biết là anh thích em đến thế nào đâu.”
“Anh thật sự để cho Thừa Huân theo họ của em sao?”
“Đương nhiên.”
“Nếu sau này em không muốn sinh con nữa thì sao?”
“Vậy thì không sinh.”
“Nhưng nhà họ Trần và nhà họ Lương chỉ có một đứa con là anh…”
“Có Thừa Huân rồi.”
“Nhưng nó họ Hứa.”
“Rất quan trọng sao?”
Trần Duật Hành cúi đầu nhẹ hôn tôi:
“Chẳng lẽ nó không phải là con của anh sao. chẳng lẽ trên người nó không chảy mấu của nhà họ Trần và nhà họ Lương à?”
“Rất ít người có thể nghĩ thông suốt như vậy.”
“Mỗi người để ý đến những chuyện khác nhau mà thôi.”
Tôi không khỏi nở nụ cười. ôm lấy mặt của anh, giống như đêm hôm đó, hỏi anh:
“Tắm chưa?”
“Tắm rồi, đại tiểu thư.”
“Vậy… Cởi quần áo đi.”
Đáy mắt anh cũng hàm chứa nụ cười, kéo tôi qua một bên, sau đó đứng lên.
Trong căn nhà ấm áp như mùa xuân, Trần Duật Hành đưa tay cởi cúc áo. Vạt áo sơ mi bị anh nhanh nhẹn rút ra, sau đó lại tháo thắt lưng. Nhưng lần này tôi không quay mặt đi, nhìn từ đầu đến cuối. Anh lại ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nóng bỏng lướt qua mặt tôi:
“Nhan Nhan, con gái vẫn phải rụt rè một chút.”
Tôi mỉm cười nhào vào lòng anh,
“Anh xấu hổ sao?”
Trần Duật Hành vững vàng tiếp được tôi, nhẹ hỏi bên tai tôi rất:
“Đại tiểu thư, bây giờ, có thể hôn em không?”
Tôi không trả lời mà chủ động kiễng chân, hôn anh.
—————–

END

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Phần 4"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TRUYỆN 3H SÁNG ĐỀ CỬ

bi-mat-cua-chong-toi
Bí Mật Của Chồng Tôi
06/06/2025
Bìa CEO Tỷ Phú Chỉ Yêu Người Vợ Thế Thân
CEO Tỷ Phú Chỉ Yêu Người Vợ Thế Thân
01/03/2025
anh-xem-toi-la-cai-bong-nhung-cuoi-cung-chinh-anh-moi-la-ke-the-than
Anh Xem Tôi Là Cái Bóng, Nhưng Cuối Cùng, Chính Anh Mới Là Kẻ Thế Thân
06/06/2025
Bìa Đánh cắp Sohee
Đánh Cắp SoHee
17/02/2025
  • TRANG CHỦ
  • GIỚI THIỆU
  • TIN TỨC
  • LIÊN HỆ
  • ĐIỀU KHOẢN
  • CHÍNH SÁCH BẢO MẬT

© 2025 Truyện 3h Sáng - Website truyện tranh nhà làm, nói KHÔNG với leech truyện. Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyện 3h Sáng

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyện 3h Sáng

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyện 3h Sáng