NGỠ CHỈ THOÁNG QUA, NÀO HAY TRỌN KIẾP - Phần 2
Lương Duật Hành theo bản năng dừng lại. Tôi đứng thẳng dậy, đưa tay lấy điện thoại di động, lại bất ngờ nhìn thấy ba chữ “Chu Gia Thuật”. Tôi giật mình, vẫn cúp máy.
Nhưng rất nhanh, bên kia lại gọi tới. Tầm mắt của tôi rơi vào trên mặt Lương Duật Hành bên cạnh. Người đàn ông này môi mỏng, nghe nói người như vậy trời sinh bạc tình. Tôi hoảng hốt trong chớp mắt, vậy mà là kẻ bạc tình. Nhưng đúng là bạc tình mới thích hợp với việc làm ăn này. Một vỗ hai tán sau đó không còn liên quan gì nữa.
Tôi bấm để trả lời. Giọng Chu Gia Thuật truyền vào tai lại có chút xa lạ:
“Hứa Nhan, ông nội nằm viện sao không nói cho anh biết?”
“Đây cũng không phải là bí mật gì.”
“Em đang ở đâu ? Anh đi đón em, cùng đi bệnh viện thăm ông nội…”
“Không cần.”
“Hứa Nhan, ông nội đối với anh rất tốt. anh cũng nguyện ý làm cho ông nội an tâm hơn.”
“Tôi nói rồi, không cần. cảm ơn lòng tốt của anh.”
“Hứa Nhan… đạo lý có chừng mực, em nên hiểu chứ?”
Trong giọng nói của Chu Gia Thuật, tràn ngập sự tức giận không thể kiềm chế. Tôi hiểu hắn. Một người ngạo mạn tự phụ như hắn lại chủ động gọi điện để lấy lòng tôi, xem như khó có được. Nhưng mà, thật sự không cần. Dù sao thì cũng đã quá muộn rồi.
Tôi nắm chặt điện thoại, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có thể cảm nhận được những cảm xúc dâng trào đang bị anh kiềm chế và đè nén.
“Chu Gia Thuật…”
Tôi còn chưa nói xong, Lương Duật Hành bỗng nhiên trầm khàn mở miệng:
“Đại tiểu thư, bây giờ có thể tiếp tục chưa?”
Nụ hôn nóng bỏng, lại một lần nữa rơi vào khóe môi tôi. Còn anh, giương cung bạt kiếm, đã sớm vận sức chờ tổng tấn công. Điện thoại rơi từ lòng bàn tay xuống sàn nhà. Tôi nhíu mày rên khẽ: “Đau…”
Giọng Chu Gia Thuật vang lên hỗn loạn và đứt quãng:
“Hứa Nhan… em đang ở cùng ai?”
Màn hình tối dần. Tôi đau đến há miệng hung hăng cắn vào cánh tay nhỏ của Lương Duật Hành. Anh ngừng một lát, lại cúi người, vô cùng dịu dàng, rồi lại vô cùng mạnh mẽ hôn lên môi tôi. Tôi vô thức muốn đẩy anh ra. Nhưng sau nụ hôn nhẹ đó, lại có cảm giác đau nhói như bị đâm xuyên qua.
Lương Duật Hành đột nhiên dừng lại, dải lụa tơ lụa rủ xuống từ đôi mắt anh, nhẹ nhàng lay động bên cổ tôi. Tôi khóc trong đau đớn, đầu ngón tay tôi vô thức bấm sâu vào thịt cánh tay anh. Bàn tay to lớn đang giữ chặt eo tôi bỗng nới lỏng ra. Tôi được anh ôm trọn trong vòng tay. Những sợi tóc ướt dính vào má được anh gạt đi bằng những ngón tay thon dài của mình. Nụ hôn nóng bỏng nhưng dịu dàng lại tiếp tục.
Lúc tôi dần dần thích nghi, tinh thần trở nên hoảng hốt. Anh lại một lần nữa nghiền nát tôi dưới thân. Giữa chừng tôi từng có một thời gian ngắn tôi mất ý thức. Vậy nên tôi không biết, Lương Duật Hành đã tháo dải lụa che mắt ra một lúc. Trong phòng ngủ mờ mịt, anh nhìn mặt tôi, hôn tôi từng chút một từ giữa lông mày hôn xuống.
Ngày hôm sau khi tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã thay đồ ngủ sạch sẽ và mềm mại. Bên kia giường trống không. Dường như tất cả những gì xảy ra tối qua chỉ là ảo giác. Tôi khó khăn đứng dậy, rửa mặt rồi xuống lầu dùng cơm. Chú Châu nói cho tôi biết, Lương Duật Hành đã rời đi tối qua theo đúng thỏa thuận.
Tôi ngồi xuống bàn ăn. Nghĩ đến hành vi thái quá của người đàn ông tối qua. Nghĩ đến cuối cùng mình không khống chế được mà trầm luân theo, sau gáy không khỏi có chút nóng lên.
“Đưa tiền cho người ta chưa?”
“Theo thỏa thuận, đã trả một phần ba. số tiền còn lại sẽ trả cho cậu ta sau khi xác nhận cô có thai.”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Khách sạn InterContinental.
Lương Duật Hành đã thay bộ quần áo rẻ tiền ra, đang bơi ở bể bơi riêng trên tầng cao nhất. Quản gia nhà cũ đã chờ ở phòng khách.
“Phu nhân biết được mấy ngày nay cậu ở Bắc Kinh. muốn buổi tối cùng ăn cơm với cậu.”
Lương Duật Hành tiện tay ném khăn tắm qua một bên, mỉm cười một tiếng:
“Ý của ông là không say ở quán bar à.”
“Qua năm mới cậu đã hai mươi tám tuổi rồi. cũng không trách phu nhân sốt ruột.”
Lương Duật Hành đi tới trước tủ lạnh, tiện tay lấy một chai nước. Mái tóc đen ướt được vén ra sau một cách tuỳ ý, để lộ vầng trán vuông vắn và đôi lông mày dài bay vào tóc mai.
“Gấp cái gì, qua vài ngày nữa, nói không chừng bà ấy sẽ được làm bà nội.”
Lương Duật Hành nhấp một ngụm nước rồi trêu chọc quản gia, người từ nhỏ nhìn mình lớn lên. Quản gia hoảng sợ:
“Đại thiếu gia của tôi, cậu cũng không thể chơi lớn như vậy. Hai nhà Trần, Lương chỉ có một tổ tông là cậu. thiếu gia và tiểu thư nhỏ tương lai còn quý trọng hơn cả cục vàng, sao có thể tùy tiện như vậy… Thiếu phu nhân tương lai cũng phải lấy kiệu tám người khiêng!”
“Tất nhiên là tôi biết.”
Lương Duật Hành ngồi xuống sô pha, cụp mắt nhìn vết răng còn rõ ràng trên cánh tay trái. Nghĩ đến đêm đó, vẻ dịu dàng dần hiện lên giữa hai hàng lông mày của anh.
Chuyện không như ý, kỳ kinh nguyệt chỉ muộn một ngày, rồi lại đến như thường lệ. Tôi từ toilet đi ra, ngồi trên sô pha, không khỏi có chút chán nản. Trong khoảng thời gian này phong ba bên ngoài càng lúc càng lớn, mà ông nội đã rơi vào hôn mê sâu. Bác sĩ nói, nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu đựng một tháng.
Tôi gọi chú Châu tới.
“Liên hệ với Lương Duật Hành, thử lại lần nữa.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Tôi đứng lên, đi ra ngoài vài bước, rồi lại dừng lại nhìn về phía chú Châu:
“Giải thích lại các quy tắc cho người ta một lần nữa.”
Nếu không phải không muốn lại đối mặt với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, tôi hẳn là sẽ không tìm Lương Duật Hành nữa. Dù sao đêm đó, anh cũng không chỉ vượt qua giới hạn một lần.
Một ngày trước lúc gặp lại Lương Duật Hành, tôi gặp Chu Gia Thuật trong một bữa tiệc. Điều đáng ngạc nhiên là hắn không mang theo vợ chưa cưới Tiểu Duy của mình. Sau khi nhìn thấy hắn từ xa, tôi liền dời tầm mắt.
Hôm nay là sinh nhật bác Tống, một người bạn của gia đình tôi. Lý do tôi quyết định tham gia là vì tôi muốn gặp lại những người bạn cũ của cha mẹ tôi. Nhưng rõ ràng là tôi đã quá ngây thơ. Đạo lý người đi trà lạnh tôi đã sớm hiểu rõ, nhưng trải nghiệm hôm nay lại trực quan hơn.
Trước kia mặc dù là bí mật yêu đương với Chu Gia Thuật, nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Ba năm qua, tôi đúng là nhờ hào quang của nhà họ Chu mới có thể có đứng vững. Nhưng hôm nay Chu Gia Thuật tuyên bố kết hôn, còn tôi là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa. Ai còn có thể nhìn vào mắt.
Ly rượu nâng lên, tôi xấu hổ đứng đó hồi lâu, Bác Tống gái mới giống như là vừa mới nhìn thấy tôi. cùng tôi chạm ly, nhưng lại hiển nhiên, không có ý muốn nói chuyện với tôi. Tôi tự nhiên cũng sẽ không tự làm mình mất mặt. Mời rượu xong liền đi đến một góc yên tĩnh. Bị người ta lạnh lùng không nể mặt như vậy, tâm tình của tôi thật sự là cực kỳ không ổn. Bất giác liền uống thêm mấy ly.
Chẳng biết Chu Gia Thuật đã đi tới từ lúc nào.
“Hứa Nhan.”
Hắn vẫn nhìn xuống tôi như thường lệ. Nhưng tôi không còn cố gắng duy trì mối quan hệ với hắn một cách thận trọng như trước nữa.
“Chu tiên sinh.” Tôi lạnh lùng chào hỏi, rồi đứng dậy rời đi.
Chu Gia Thuật lại ngăn tôi lại:
“Hứa Nhan, mấy ngày trước anh đến thăm ông nội. sức khỏe ông không được tốt.”
“Vâng, bác sĩ đã nói chuyện với tôi.”
Giọng nói của Chu Gia Thuật có vẻ dịu dàng hơn một chút:
“Hứa Nhan, tình hình náo loạn gần đây của nhà họ Hứa, anh cũng nghe nói…”
“Chu tiên sinh muốn nói gì? “
Tôi bình tĩnh rồi lại xa cách nhìn Chu Gia Thuật.
Thời niên thiếu tôi thực sự rất ngây thơ và ngốc nghếch. Tôi tưởng chúng tôi quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Tôi cho rằng nhà họ Hứa có ơn lớn với ông cháu bọn họ. hắn nhất định sẽ đối xử tử tế với tôi.
Nhưng tôi lại hoàn toàn xem nhẹ, một người đàn ông không thích tôi, ân tình cũng không thể trói buộc hắn. Và hành động đòi báo ơn của nhà họ Hứa chúng tôi cũng là một hành động hèn hạ. Nghĩ lại thì, Chu Gia Thuật cũng không thể nói là đã làm gì sai với tôi. Suy cho cùng, chuyện tình cảm thì không thể cưỡng cầu.
Chu Gia Thuật chậm rãi tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm tay tôi.
“Hứa Nhan, nếu em không bướng bỉnh như vậy, anh chắc chắn đã giúp em.”
“Giúp tôi ?”
“Đúng vậy. dù sao thì mạng của chúng tôi cũng là do nhà họ Hứa của em cứu.”
Chu Gia Thuật nở nụ cười:
“Mấy ngày nay anh vẫn luôn chờ em đầu hàng. Hứa Nhan, chúng ta dù sao cũng tình cảm nhiều năm, anh cũng sẽ không thật sự mặc kệ sống chớt của em.”
“Chu Gia Thuật, anh nói thẳng đi, rốt cuộc muốn thế nào.”
“Anh sẽ không cưới em, nhưng chúng ta có thể duy trì quan hệ trước kia.”
Tôi nhìn Chu Gia Thuật với vẻ ngạc nhiên. Dù sao thì đêm hôm đó hắn cầu hôn Tiểu Duy, dụng tâm như vậy, si tình như vậy, làm cảm động trời đất. Thì ra tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi.
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi.”
“Vậy thì sao ? nam nữ trong giới này, ai không có hồng nhan ?”
Chu Gia Thuật kiêu căng lại tự phụ nhìn tôi:
“Hứa Nhan, nhà họ Hứa hiện giờ đang ở trong hoàn cảnh như vậy. em biết lựa chọn thế nào rồi đấy. Ở bên anh chỉ có lợi cho em…”
“Chu Gia Thuật.” Tôi ngắt lời hắn với vẻ ghê tởm:
“Trước hôm nay, tôi thật sự một chút cũng không hận anh. ngược lại, tôi còn đang kiểm điểm nhà họ Hứa chúng tôi ép anh lấy tôi như vậy, cũng hơi tiểu nhân một chút. Nhưng hiện tại tôi không nghĩ như vậy nữa.”
“Hứa Nhan…”
“Anh chính là một tên thối nát không hơn không kém. Nếu người nhà họ Hứa chúng tôi biết: người mình cứu là kẻ vô ơn, là cặn bã từ đầu đến chân, nhất định vô cùng hối hận vì đã giơ tay cứu giúp.”
“Hứa Nhan, nhất thời miệng nhanh hơn não như vậy đối với em không có điểm gì tốt. Em ngẫm lại tâm huyết của cha mẹ em. nếu quả thật bị chôn vùi trong tay em, bọn họ dưới cửu tuyền sẽ biết…”
“Nếu cha mẹ tôi biết tôi làm tình nhân của anh mới giữ được công ty. dưới cửu tuyền, bọn họ nhất định sẽ không tha thứ cho tôi đâu.”
“Hứa Nhan, tốt nhất em nên nghĩ cho rõ ràng. Em biết đấy, anh sẽ không cho em cơ hội thứ ba.”
Tôi bưng chén rượu lên, trực tiếp hắt lên mặt hắn:
“Cút!”
Sắc mặt Chu Gia Thuật tái mét, hiển nhiên là tức giận đến tàn nhẫn. Tôi thậm chí đã chuẩn bị tư thế hắn sẽ động thủ đánh tôi. Dù sao thì hắn vốn là thiên chi kiêu tử, chưa bao giờ chịu qua chuyện như thế này.
“Hứa Nhan, anh chờ ngày em hối hận. chờ em trở về khóc lóc cầu xin anh.”