Ngày trở về, Anh đã hoá người dưng - Phần 6
Tô Nhiễm tức giận lao tới đánh tôi. Cô ta tức giận đến mức không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Tống Dục Minh nghe thấy động tĩnh liền xông vào hét lớn:
“Tô Nhiễm, dừng lại.”
Hắn nhanh chóng tiến lên, kéo Tô Nhiễm ra, quan tâm hỏi:
“Tiểu Mạt, em không sao chứ?”
Tôi nhìn hắn, không nói lời nào. Tô Nhiễm nhân cơ hội nắm lấy cánh tay hắn hỏi:
“Dục Minh, sao anh không trả lời điện thoại của em? Anh không thích em sao? Anh quên cô ta đã đẩy em xuống cầu thang à?”
Lúc này cô ta còn đang cố gắng lấy thiện cảm, nên tôi đứng xem kịch hay với ánh mắt lạnh lùng. Tống Dục Minh lắc đầu, trên mặt chán ghét nói:
“Tô Nhiễm, cô lừa dối tôi còn chưa đủ sao? Cô đang đùa giỡn tình cảm của tôi. Tôi tin tưởng cô, còn giúp cô làm tổn thương Tiểu Mạt.”
Tô Nhiễm ngã xuống đất, gục xuống khóc nức nở:
“Dục Minh, anh đã nói sẽ không bao giờ làm em thất vọng. Em… em cũng bị bệnh, anh có thể cùng em đi khám bác sĩ, được không?”
Tống Dục Minh vốn đã sợ bị lừa, nên ném cho cô ta một ít tiền, tức giận hét lên:
“Đủ rồi, đừng để tôi gặp lại cô.”
Tô Nhiễm sững sờ khi nhìn thấy những đồng tiền rơi trên người mình. Cảm giác bị xúc phạm nặng nề, cô ta tuyệt vọng bỏ chạy. Bị người mình yêu làm tan nát trái tim. Tô Nhiễm, đây chính là quả báo của cô.
Trong những ngày tiếp theo, Tống Dục Minh ngày nào cũng ở bên tôi trong bệnh viện, và không hề bận tâm đến thái độ thờ ơ của tôi. Cơ thể tôi gần như đã hồi phục . Thời tiết dần trở lạnh, Tống Dục Minh đưa tôi xuất viện về nhà. Xuống xe, hắn ôm tôi thật dịu dàng, giống như những ngày hạnh phúc nhất, trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Hắn rất ít khi đến công ty, mỗi khi có việc gì đều đưa tôi đi chơi. Nếu chuyện quan trọng không thể bỏ qua, thì hắn sẽ trực tiếp xử lý trước mặt tôi, phải tận mắt nhìn tôi mới yên tâm. Tôi vẫn giục hắn ký đơn ly hôn.
Sắp bước vào mùa đông, Lâm Hạ gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng: mọi chuyện trong công ty vẫn ổn, tiện thể còn kèm theo tin tức về bố tôi và mẹ con Tô Nhiễm. Công ty của bố tôi đã đóng cửa do quản lý kém, và hiện ông ta làm công nhân bốc xếp cho một công ty nào đó. Mẹ Tô Nhiễm bị trầm cảm, mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc. Tô Nhiễm làm phục vụ bàn trong một nhà hàng và đã nhảy rất nhiều việc, nhưng không có công việc nào tồn tại được lâu.
Tôi đóng máy tính và xóa tin nhắn này, để lại lời nhắn cho Lâm Hạ, bảo anh ấy sau này không cần để ý tới chuyện nhà họ Tô nữa. Hận thù giữa tôi và họ đã được giải quyết. Họ sẽ trải qua quãng đời còn lại trong đau khổ, nhưng vẫn không thể sánh bằng cuộc đời khốn khổ của hai mẹ con tôi. Tôi không muốn lo lắng nữa, tôi mệt rồi.
Tống Dục Minh từ bên ngoài trở về, khoác một chiếc áo khoác dày, đầu và vai phủ đầy tuyết. Hắn lấy củ khoai lang nướng trên tay ra, nhét vào tay tôi như báu vật. Hắn thường mua thịt nướng cho Tô Nhiễm vào đêm khuya, nhưng bây giờ, hắn lại mua khoai lang nướng cho tôi vào những ngày tuyết rơi. Hắn đang cố gắng hết sức để thể hiện rằng: hắn quan tâm đến tôi nhiều như thế nào. Nhưng hắn càng làm như vậy, thì tôi càng hờ hững. Tôi ném khoai lang nướng xuống đất, khiến chúng biến dạng như một đống bùn. Hắn đứng trước mặt tôi, hồi lâu không nói gì, sau đó ngồi xổm xuống dọn dẹp.
“Tống Dục Minh, chúng ta không còn tình cảm với nhau nữa. Nếu cứ như thế này, chỉ có thể hành hạ nhau. Chúng ta ly hôn đi.”
Tôi không muốn hắn bồi thường, tôi muốn hắn phải sống trong mặc cảm tội lỗi suốt đời. Tống Dục Minh hoảng sợ, ngồi xổm trên mặt đất và nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy hoảng loạn:
“Không, đừng rời bỏ anh.”
Trước đây, tôi đã từng nhìn thấy bộ dạng này của Tống Dục Minh. Đó là vào hai năm trước, khi Tô Nhiễm được bác sĩ chẩn đoán không thể chơi piano được nữa. Hắn bắt đầu dành một vị trí cho tôi trong trái tim mình, nhưng tôi không cần nó nữa.
“Tiểu Mạt, anh sai rồi. Cho anh một cơ hội nữa, để anh chăm sóc em được không?”
Tống Dục Minh gọi tôi là Tiểu Mạt, bằng cái tên quen thuộc. Hắn siết chặt tay tôi, ánh mắt nóng bừng, hoảng hốt:
“Chuyện hai năm trước là lỗi của anh. Anh không hề thấy em đẩy Tô Nhiễm. Anh chỉ nhìn thấy cô ta lăn xuống cầu thang. Anh tin lời cô ta đến mức ám ảnh, đưa em vào tù và đã ghiếc chính đứa con của mình.”
Nước mắt hắn rơi xuống mu bàn tay tôi, nóng hổi và đáng sợ. Hóa ra, hắn cũng có thể khóc. Tôi vốn còn tưởng rằng: một người điềm tĩnh và biết kiềm chế như hắn, sẽ không rơi nước mắt.
“Không dễ dàng gì để anh thừa nhận mình sai.”
Tôi đẩy tay hắn ra, cuối cùng cũng thấy rõ rằng: chuyện này có đầu có cuối.
“Tiểu Mạt, anh… anh biết em có thể không tin. Người anh yêu duy nhất, chính là em. Trước đây, anh là người mù quáng, nhầm tưởng Tô Nhiễm là em. Tình yêu của anh dành cho cô ta, phần lớn là vì lòng biết ơn. Đừng ly hôn với anh. Anh hứa với em: sẽ làm bất cứ điều gì em yêu cầu.” Hắn quỳ xuống cầu xin với đôi mắt đỏ hoe.
“Tống Dục Minh…” Tôi cười khẩy, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Biến đi!”
Cuối cùng, Tống Dục Minh thực sự đã bỏ cuộc và ra đầu thú rằng: hắn đã khai man trước tòa trong vụ án hai năm trước. Hắn đã gọi cho tôi trước khi vào tù để chấp hành án, nhưng tôi không trả lời.
[Tiểu Mạt, anh không mong em tha thứ cho anh. Anh có lỗi với em và con, anh sẽ chuộc lỗi. Em hãy chăm sóc bản thân tốt hơn.]
Tôi xóa tin nhắn Tống Dục Minh gửi, và chặn lại số của hắn. Sau này, tôi không muốn nói chuyện với hắn nữa, không cần phải có bất cứ liên lạc nào. Tôi đến thăm mẹ, mấy năm nay không có ai đến viếng, xung quanh bia mộ cỏ mọc um tùm. Những bông hoa cúc nhỏ nở trên đám cỏ dại, mong manh và rất đẹp. Tôi không nỡ nhổ chúng lên, cứ để chúng ở với mẹ tôi. Tôi xây mộ cho con minh bên cạnh mẹ tôi, để họ không cô đơn.
Tôi đến tòa án nộp đơn ly hôn. Bản án đã có hiệu lực, tôi và Tống Dục Minh không còn liên quan gì đến nhau nữa. Tiết Thanh Minh năm thứ ba, khi đi quét mộ, tôi nhìn thấy Tống Dục Minh đang quỳ bên bia mộ. Bây giờ, hắn chỉ là một người xa lạ.
—————–
Hoàn văn.
“Đọc đến những dòng cuối của câu chuyện này, lòng tôi không khỏi dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả. Hai năm đằng đẵng sau cánh cổng giam, tưởng chừng như Tô Mạt sẽ tìm thấy bình yên khi trở về. Nhưng nào ngờ, cánh cửa hôn nhân lại đóng sập trước mắt cô. Câu nói lạnh lùng của người chồng, “bạch nguyệt quang đã đợi hắn quá lâu,” tựa như một nhát dao cứa vào trái tim người phụ nữ, người đã từng hết lòng tin yêu hắn.
Ôi, Tống Dục Minh! Sự mù quáng của anh đã đẩy một người vô tội vào vòng lao lý. Để rồi khi sự thật phơi bày, liệu lời thú tội muộn màng có thể xoa dịu những vết thương sâu sắc ,mà Tô Mạt phải gánh chịu? Chiếc váy đỏ năm xưa, biểu tượng của một khởi đầu dang dở, nay đã nằm lại trong dĩ vãng, nhường chỗ cho chiếc váy trắng rộng thùng thình, như chính khoảng cách vô hình giữa hai con người từng thề non hẹn biển.
Cảnh Tô Mạt lặng lẽ xây mộ cho con bên cạnh mẹ, giữa những bông hoa cúc mong manh mà kiên cường, tôi không khỏi xót xa cho những mất mát quá lớn mà cô phải gánh chịu. Để rồi, tại tiết Thanh Minh năm thứ ba, bóng dáng Tống Dục Minh quỳ bên mộ, giờ đây đã thực sự trở thành một người xa lạ.
Cuộc đời thật trớ trêu. Đôi khi, sự thật phơi bày lại là lúc mọi thứ đã quá muộn màng. Mong rằng, đâu đó trong những trang viết này, mỗi chúng ta sẽ tìm thấy cho mình: một bài học về sự trân trọng, thấu hiểu và cả lòng dũng cảm, để buông bỏ những điều đã không còn thuộc về mình.”
————–