Ngày trở về, Anh đã hoá người dưng - Phần 5
Hiện giờ, công ty của bố tôi đã đi đến hồi kết. Khi bức tường sắp đổ, mọi người hò nhau đẩy, cây cối ngã nghiêng, dân cư chạy tán loạn. Khi những người khác nhìn thấy nhà họ Tô, họ đi vòng quanh. Người duy nhất họ có thể dựa vào, chính là Tống Dục Minh. Vở kịch cay đắng này thực sự tuyệt vời.
“Anh có bằng chứng gì, cho thấy tôi đánh Tô Nhiễm không?” Tôi cười khẩy nói:
“Tống Dục Minh, tôi phát hiện anh rất dễ bị lừa.”
Tô Nhiễm ôm mặt bật khóc. Tôi không muốn xem Tô Nhiễm diễn nữa, nên bước tới cúi đầu, cười nửa miệng:
“Với kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, hãy nói cho tôi biết, sẽ kịch tính đến mức nào nếu Tống Dục Minh biết: người cứu anh ta không phải là cô?”
Lời nói vừa dứt, Tô Nhiễm không thể tin ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cô ta có lẽ không ngờ rằng: Tống Dục Minh sẽ kể cho tôi nghe mọi chuyện trong quá khứ.
Đã đến lúc, một số sự thật được phơi bày. Không phải để chứng minh tôi vô tội, mà những sự thật này, sẽ khiến trái tim Tống Dục Minh vụn vỡ. Bố tôi, mẹ Tô Nhiễm và con gái họ đã nhận quả báo rồi. Cho nên bước tiếp theo, chính là Tống Dục Minh nhận quả báo! Nói xong, tôi nhìn Tống Dục Minh đầy ẩn ý, rồi rời đi. Ngôi nhà này có lẽ sắp bị người đòi nợ tới thăm. Không cần vội, mẹ Tô Nhiễm và con gái bà ta nhất định phải ra ngoài.
Những ký ức về quá khứ biến mất cùng với cái chớt của mẹ tôi, và tôi không còn phải nhớ đến bà nữa.
…………
Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc và nhờ Lâm Hạ giúp mình liên hệ với luật sư. Tống Dục Minh không phải muốn ly hôn sao? Đã đến lúc ly hôn. Tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, thì Tống Dục Minh vội chạy về.
“Chúng ta hãy nói chuyện.”
Hắn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã hất ra. Sắc mặt của Tống Dục Minh vô cùng xấu xí. Hắn cau mày:
“Tiểu Mạt, bây giờ em ghét anh lắm sao?”
Tiểu Mạt ? Tại sao lại thay đổi cách gọi rồi ?
“Không phải lúc này anh đang an ủi Tô Nhiễm sao? Tại sao anh lại quay lại đây?” Tôi cong môi nhìn hắn.
“Ồ, nhân tiện, tôi đã nhờ luật sư soạn thảo đơn ly hôn. Căn nhà được mua sau khi chúng ta kết hôn, mỗi người sở hữu một nửa. Tôi không quan tâm đến tài sản của công ty anh, tôi cũng không quan tâm đến tiền mặt khác.”
Tôi thấy sắc mặt hắn dần dần tối sầm lại, khóe miệng hắn hơi cong lên:
“Chúng ta hãy nói rõ đi, em còn điều gì không hài lòng.”
Tôi dừng lại và nói: “Vậy anh hãy liên hệ với luật sư của tôi, để nói chuyện đi.”
Tôi không còn gì để nói với Tống Dục Minh nữa. Tống Dục Minh không ngờ tôi lại quyết đoán như vậy, hắn bắt đầu quá khích.
“Tiểu Mạt, em nói anh dễ lừa. Em đang giấu anh điều gì sao?”
À……Thực ra,… tôi không định nói gì cả, lưỡi dao sắc này hắn nên tự mình kiểm tra, rồi đưa tay tự hưởng thụ cảm giác đau đớn ấy. Tôi quay người rời đi, mà không thèm nhìn Tống Dục Minh lần nữa. Tôi đã ở trong tù tôi luyện quá lâu rồi. Tống Dục Minh, lần này đến lượt anh phải vào đó.
…………
Ba ngày sau. Khi Tống Dục Minh đến văn phòng tìm tôi, đôi mắt hắn đỏ ngầu, không chút tao nhã, vừa lo lắng vừa phấn khích. Tôi nhướng mày nhìn hắn, và đẩy bản thỏa thuận ly hôn mà tôi đã chuẩn bị.
“Nếu không có vấn đề gì, thì chúng ta hãy ký đơn ly hôn.”
Tống Dục Minh nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn. Giọng khàn khàn nói:
“Anh sẽ không ly hôn.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một:
“Tô Mạt, anh không muốn ly hôn! Anh đã biết mọi chuyện rồi.”
Tống Dục Minh nhìn tôi với đôi mắt nghẹn ngào, và hít một hơi thật sâu.
“Anh biết cả rồi. Anh đã nhờ người điều tra chuyện xảy ra trong chuyến thực tế đó. Bác sĩ ở phòng y tế còn nhớ anh. Anh cho anh ta xem ảnh của em và Tô Nhiễm, anh ta nói…”
Tôi cười, ngắt lời hắn, nheo mắt lại và lạnh lùng nói:
“Vậy à?”
“Anh cũng biết: lúc em ở trong tù đã đang mang thai đứa con của anh, nhưng đứa trẻ đó, anh…”
“Vậy là anh biết: anh là kẻ ghiếc người. Anh là kẻ đã ghiếc con chúng ta phải không?”
Tôi vẫn mỉm cười, bình tĩnh nói:
“Tống Dục Minh, đã biết mọi chuyện, sao anh còn có can đảm không ly hôn ? Tôi sẽ không ở bên kẻ sát nhân đã ghiếc chớt con mình!”
Tống Dục Minh, hắn cũng là kẻ sát nhân, không có lý do gì để được tiếp tục sống bình an. Tôi muốn hắn biết sự thật, khiến hắn cảm thấy tội lỗi, và khiến hắn không được sống yên ổn. Tống Dục Minh bị tôi chặn lại, toàn thân phút chốc như bị rút hết sức lực, vô cùng chán nản, ôm chặt tờ thỏa thuận ly hôn. Hồi lâu sau mới hoảng sợ bỏ chạy.
Ha ha, buồn cười quá.
Kể từ ngày đó, đã nửa tháng tôi không gặp Tống Dục Minh. Lâm Hạ cho biết: Tống Dục Minh từ chối ký vào bản thỏa thuận ly hôn. Tôi lười quan tâm nên nhờ luật sư thông báo: nếu hắn không ký thì tôi sẽ trực tiếp nộp đơn ly hôn. Tôi phớt lờ hắn và đi đến bệnh viện.
Sau lần khám sức khỏe cuối cùng, bác sĩ khuyên tôi nên ở lại bệnh viện để hồi phục sức khỏe. Ở bãi đậu xe ngầm của công ty, tôi gặp lại Tống Dục Minh. Khuôn mặt hắn hốc hác, râu mọc đầy cằm, đôi mắt đỏ ngầu, như thể đã già đi hơn chục tuổi vậy.
“Anh xin lỗi, xin lỗi…”
Tống Dục Minh nắm lấy tay tôi và lẩm bẩm xin lỗi. Tôi thờ ơ đưa tay ra, lời nói vô dụng nhất trên đời là xin lỗi. Nó chẳng thay đổi được gì, ngoại trừ việc khiến người có lỗi cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng tôi không muốn làm cho hắn cảm thấy tốt hơn.
“Bác sĩ nói: tôi cần phải nhập viện để hồi phục sức khỏe. Tống Dục Minh, ngoại trừ việc ly hôn, tôi không còn gì để nói với anh. Anh thậm chí còn không xứng đáng nói lời xin lỗi.”
…………
Trong thời gian tôi nằm viện, Lâm Hạ chăm sóc tôi. Tống Dục Minh đã gọi điện và nhắn tin nhiều lần, nhưng tôi phớt lờ hắn. Lâm Hạ nói với tôi rằng: Tống Dục Minh đã đến phòng bệnh nhiều lần nhưng không dám gặp tôi lần nào. Ngược lại, Tô Nhiễm táo bạo hơn rất nhiều. Hôm nay, cô ta lao vào phòng bệnh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:
“Mày đã nói gì với Dục Minh? Anh ấy không trả lời điện thoại của tao, tao bị cơ sự như hôm nay là lỗi của mày. Tô Mạt, đừng suy nghĩ sẽ hòa giải được. Dục Minh là của tao.”
Tôi giữ vẻ mặt vô cảm, cố ý chọc tức cô ta:
“Nếu cô muốn phát điên, thì cút khỏi đây. Mọi chuyện đến mức như hôm nay, đều là tại cô.”
Tô Nhiễm tức giận lao tới đánh tôi. Cô ta tức giận đến mức không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Tống Dục Minh nghe thấy động tĩnh liền xông vào hét lớn:
“Tô Nhiễm, dừng lại.”
————–