Kịch bản đào mỏ và trò lừa ngọt ngào - Phần 3
Tôi nhanh chóng thay đồ, hào hứng theo anh Hai đến trường. Chúng tôi tới văn phòng, tình cờ gặp được người của tổ điều tra. Tôi nhận ra: anh Hai có mối quan hệ tốt với nhà lãnh đạo hàng đầu của trường, họ trao đổi vài câu vui vẻ ở cửa. Cuối cùng, vì lý do nào đó, chủ đề chuyển sang tôi:
“Tiểu Lộ, đây là bạn gái của cậu sao?”
Anh Hai cười lắc đầu, vò tóc tôi hai cái:
“Là em gái em ạ.”
Nghĩ đến còn có “Em gái mưa”, tôi cố ý bổ sung một câu:
“Cùng mẹ cùng cha, bọn em cũng không thể hôn nhau.”
Người lãnh đạo đó nhìn tôi tử tế hơn một chút khi nghe điều đó. Tôi nóng lòng muốn vào xem một vở kịch hay, nên khẽ chạm vào cánh tay anh Hai. Anh liền dẫn tôi vào văn phòng.
Phó Viện trưởng ngồi vào bàn làm việc, khuôn mặt già nua xấu hổ, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo lúc sáng. Thật là một sự tương phản rõ rệt. Tôi nhất thời không kìm được, bật cười thành tiếng. Đôi mắt sắc bén của Phó Viện trưởng lập tức quét qua. Chậc chậc, ánh mắt như muốn ghiếc người thật sự không giấu được. Đáng tiếc, tôi không sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn. Nếu có thể khiến Phó Viện trưởng mất kiểm soát trước công chúng, thì có thể có những lợi ích bất ngờ. Nghĩ đến đây, tôi nhân lúc không ai chú ý, chửi ông ta một câu:
“Lão già.”
Phó Viện trưởng giật mình, hiểu ý tôi, gân cổ nổi lên. Ông ta dường như muốn nhào tới bóp cổ tôi cho đến chớt, tôi lại nhăn nhó:
“Tới mà đánh tôi đi nếu ông dám.”
Hóa ra, tôi có một chút tài năng trong việc chọc tức người ta. Mới nói được vài câu, Phó Viện trưởng đã tức giận đến mất cả lý trí, hai mắt đỏ kè lao về phía tôi. Anh Hai vô thức dang rộng vòng tay, che chở cho tôi. Tôi nếp vào sau lưng để trốn. Mãi đến khi Phó Viện trưởng bị khống chế, tôi mới thò đầu ra nói nhỏ:
“Ghê quá”.
Anh Hai vỗ lưng tôi, dịu dàng an ủi:
“Đừng sợ, ông ta chỉ là hổ giấy mà thôi.”
Tôi gật đầu, làm ra vẻ quan tâm đề nghị:
“Em hơi lo lắng cho trạng thái tinh thần của Phó Viện trưởng. Sao không đưa ông ta đến bệnh viện kiểm tra?”
Phó Viện trưởng vừa giãy giụa vừa chửi bới. Đôi mắt man rợ của ông ta sắp xé toạc, như thể ông ta sẽ nuốt sống tôi, khi ông ta giãy ra được. Tôi phối hợp co rúm người lại, thể hiện nỗi sợ hãi. Anh Hai tôi ra đòn cuối cùng:
“Ông đây là ‘Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt’”.
Phó Viện trưởng bùng nổ, thoát khỏi sự cản trở của hai nhân viên bảo vệ, cầm tách trà trên bàn và ném vào đầu tôi. May là tôi đủ nhạy cảm để trốn tránh được. Tuy nhiên, người lãnh đạo ngồi chéo đối diện với tôi thật khốn khổ. Trước khi ông ấy có thể phản ứng, tách trà đã đáp vào trán. Khi mấu chảy xuống trán, ông ấy chớt lặng. Những người khác cũng bối rối. Thấy vậy, nhân viên bảo vệ bước tới và giữ Phó Viện trưởng.
Khi lãnh đạo ra lệnh, nhân viên bảo vệ đã bế ông ta ra ngoài như một con lợn. Điểm đến là đồn cảnh sát. Ông ta cố ý gây thương tích cho người khác. Vở diễn hay đã kết thúc, tôi và anh Hai với tư cách là khán giả, đương nhiên phải ra về.
Trên đường, tôi luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Nhưng tôi ngoáy lại nhiều lần và không thấy có gì bất thường. Sau bữa tối, anh Hai bị thầy gọi đi. Tôi bước ra khỏi căng tin, chuẩn bị về nhà.
Lúc này, một bóng đen lao ra, định túm lấy cánh tay tôi. Tôi sợ đến mức, theo phản xạ đã thực hiện một cú ném qua vai. Âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất vang lên. Này, tại sao Vương Thanh Vân lại nằm trên mặt đất? Nhận ra rằng: hắn là người vừa ngã xuống, tôi lùi lại nửa bước với vẻ mặt kinh tởm. Vương Thanh Vân đứng dậy và hỏi, bất chấp bụi bẩn trên người:
“Cố Thanh Thanh, cô học cách ném qua vai khi nào?”
Tôi lấy khăn ướt ra lau tay:
“Tôi luôn như vậy.”
Ánh mắt Vương Thanh Vân càng thêm vài phần ghen tị, ngữ khí bình tĩnh hơn:
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
“Không cần.”
Tôi từ chối:
“Có chuyện gì cứ nói ngay ở đây.”
“Được.”
Vương Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi,
“Tôi bị hủy bỏ tuyển sinh sau đại học, là cô tố cáo sao?”
Tôi thừa nhận nó một cách cởi mở:
“Vậy thì sao?”
Vương Thanh Vân trầm mặt:
“Cố Thanh Thanh, tôi biết ngay là cô mà!”
“Hừ.”
Tôi cười:
“Cơ hội này không phải tự anh giành lấy được. Anh có tư cách gì mà tức giận?”
“Cô hãy đợi đấy!”
Ánh mắt Vương Thanh Vân âm trầm thốt ra lời nói khó nghe. Tôi phớt lờ và bỏ đi.
Đêm qua tôi ngủ không ngon, về đến nhà thì buồn ngủ đến không mở nổi mắt. Khi tôi thức dậy, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ học. Sau khi tùy tiện ăn hai miếng bữa sáng, tôi cưỡi một chiếc xe điện nhỏ phóng tới trường. Khi đến dưới tòa nhà giảng dạy, tôi đỗ xe và cảm thấy có gì đó không ổn. Có quá nhiều người đang nhìn tôi. Khinh miệt, ghê tởm, thù hận sắt đá. Họ xì xầm với nhau. Dựa trên biểu hiện của họ, tôi không nghĩ đó là cái gì tốt đẹp.
Vì lớp học sắp bắt đầu, không thể đi qua để hỏi, vì vậy tôi chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. Khi tôi đến lớp học, có một cô gái thường không vừa ý tôi, khi cô ta nhìn thấy tôi, liền chạy đến và mỉa mai:
“Này, đây chẳng phải là đóa hoa trong sáng thuần khiết của chúng ta sao, chào buổi sáng.”
“Có chuyện gì sao?”
Trực giác mách bảo, đối phương không tốt. Cô ta nhìn tôi, như thể Columbus đã khám phá ra Tân thế giới, và dùng những lời lẽ vô cùng cay nghiệt:
“Làm sao cô có thể còn mặt mũi để đến lớp, sau khi làm một điều đáng xấu hổ như thế ? Liệu có phải da mặt của cô quá dày, hay cô là người có tinh thần mạnh mẽ.”
Tôi đứng dậy, lấy tay quạt gió, chán ghét chân thành hỏi:
“Nói năng thối như vậy, cô không đánh răng trước khi ra ngoài sao?”
Cô ta hiển nhiên sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt kích động:
“Cô nói ai không đánh răng?!”
Vì có sự xuất hiện của giáo viên, cuộc chiến không thuốc súng này đã tạm dừng, nhưng tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì. Lúc này, ủy viên lớp hất điện thoại về phía tôi. Tôi hiểu và trao cho cô ấy một cái nhìn biết ơn
“Cảm ơn cô nhé.”
Trong khi giáo viên đang viết trên bảng đen, tôi đã nhấp vào link mà cô ấy đã gửi:
Sốc! Những bức ảnh khiếm nhã của Cố Thanh Thanh, hoa khôi khoa Văn
Tôi bấm vào. Khuôn mặt của người trong ảnh là của tôi, nhưng cơ thể không phải của tôi. Nói tóm lại, ai đó đã photoshop ghép mặt tôi vào một cách ác ý. Phương pháp trả thù của Vương Thanh Vân thực sự đáng khinh. Tôi đã phải chịu đựng cảm giác ghê tởm để không nôn ra bữa sáng, và nhờ người kiểm tra ai pi của bài đăng này.
Trên đường về nhà, tôi tình cờ gặp tên khốn Vương Thanh Vân. Hắn đứng dưới bóng cây, lắng nghe những người khác nói về tôi, khóe miệng nhếch lên dù thế nào cũng không thể kìm nén được. Tôi trợn mắt lên trời, thật là xui xẻo.
May mắn thay, địa chỉ ai pi đã được tìm thấy. Anh Cả tôi không biết từ đâu nghe được tin tức, thiếu chút nữa bỏ dở mấy hạng mục nhỏ của dự án, từ nước ngoài bay về. Tôi phải ra sức thuyết phục anh Cả. Tuy nhiên, anh vẫn nhất quyết cử Trợ lý đặc biệt của mình đến để giúp tôi.
Tôi chỉ nghĩ đến việc anh Cả gửi một người nào đó và đồng ý, nhưng tôi đã chớt lặng khi gặp bọn họ. Anh Cả tôi đã huy động rất nhiều người, định để em gái thành lập băng đảng đi đánh tập thể sao? Tụ tập để đánh nhau là vi phạm pháp luật đó. Tôi quay đầu lại,
“Chuyện gì vậy?”
Trợ lý cười và nói:
“Cô chủ, Chủ tịch nói rằng: cô đang gặp chuyện quá tệ, chúng tôi phải nhanh chóng giải quyết cho cô.”
“Làm phiền các anh rồi.” Tôi cười, có chút xấu hổ.
Buổi chiều, tôi đến trường như thường lệ. Vương Thanh Vân có lẽ đã cố tình đợi và ngăn tôi lại giữa đường. Tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh Trợ lý. Lại ngẩng đầu, thấy hắn đắc ý nói:
“Cố Thanh Thanh, bị người khác chỉ chỏ có cảm giác thế nào?”
Tôi chưa kịp mở miệng, hắn lại ngoắc ngoắc đuôi, độc ác nói:
“Nếu không thì cô quỳ xuống van xin tôi đi. Có lẽ, tôi sẽ vì mềm lòng mà xóa bài đăng.”
“Quỳ xuống cầu xin anh?”
Tôi trợn mắt lên trời, gằn từng chữ,
“Anh, đừng, nằm, mơ”
“Ồ, cô thật bướng bỉnh.”
Vương Thanh Vân hếch cằm và nhìn xuống tôi bằng lợi thế chiều cao của mình:
“Khi cô không thể chịu đựng được, đừng nói rằng tôi quên tình xưa nghĩa cũ và không cho cô cơ hội.”
Một dấu chấm hỏi màu đen trên khuôn mặt của tôi. Liếc mắt thấy Trợ lý và hai chú cảnh sát mặc đồng phục đi tới, nên tôi im lặng. Tôi vẫn sẽ tung tăng đến cuối đời. Thật sự có rất nhiều niềm vui. Vương Thanh Vân nghĩ rằng, tôi đã nhượng bộ, hắn trở nên kiêu ngạo. Hắn lấy ra một tấm thẻ phòng, ánh mắt có vẻ xấu xa:
“Không muốn quỳ cũng không sao, nhưng nếu đêm nay cô phục vụ tôi thoải mái, thì tôi sẽ dừng lại.”
Tôi nhếch khóe miệng và nở một nụ cười rạng rỡ. Vương Thanh Vân cho rằng tôi đã đồng ý, vòng tay qua eo tôi. Tuy nhiên, trước khi bàn tay mất nết của hắn chạm vào tôi, hắn đã bị anh Trợ lý vội vàng chặn lại. Vương Thanh Vân không vui hỏi:
“Anh là ai?”
Anh Trợ lý không trả lời. Anh ấy đứng trước tôi, nhường sân cho hai chú cảnh sát đi sau. Chú cảnh sát lớn tuổi hơn, nói:
“Anh Vương, anh có liên quan đến một vụ tung tin đồn thất thiệt. Xin anh hãy đi với chúng tôi.”
Vương Thanh Vân sửng sốt một chút, ngữ khí vừa áy náy vừa tức giận:
“Cố Thanh Thanh, cô gọi cảnh sát?”
Tôi thò đầu ra, cười đáp:
“Bị uy hiếp thì gọi chú cảnh sát. Cô giáo không dạy anh à?”
Chú cảnh sát ngay lập tức nhìn tôi khen ngợi. Hắng giọng một cái, tôi tiếp tục nói:
“Nhắc nhở anh một chút, nếu như hung thủ tung ra thông tin phỉ báng được truy cập trên mạng, lượt xem hơn 5000 lần, hoặc đăng lại hơn 500 lần, thì đủ điều kiện khởi kiện.”
Vương Thanh Vân hoảng sợ bỏ chạy. Tôi đã bực mình bởi những gì hắn hành động. Bỏ chạy ngay trước mặt cảnh sát, phải não úng nước mới làm được. Họ được đào tạo chuyên nghiệp. Chắc chắn, Vương Thanh Vân sẽ bị bắt trong vòng vài bước. Tôi thấy sự bối rối của hắn nên cười nghiêng ngả.
“Ha ha ợ” Tôi vừa cười vừa nấc.
Tin tức Vương Thanh Vân bị cảnh sát bắt đi, lan truyền nhanh chóng. Đồng thời, bài viết làm rõ thông tin nhạo báng tôi và thư của luật sư, đều được gửi đến diễn đàn của trường. Những người ban đầu thích tung tin đồn, giờ đều đã héo rũ. Cuộc sống của tôi cuối cùng đã trở lại bình yên.
Ba ngày sau, Vương Thanh Vân ra khỏi đồn cảnh sát. Lưu Tĩnh đi theo sau, hốc mắt đỏ hoe, nhìn thấy tôi liền thấp giọng nói:
“Là tôi đăng bài, không phải lỗi của đàn anh.”
Bắt gặp sự miễn cưỡng ẩn chứa trong mắt cô ta, tôi không thể nói gì được nữa. Vương Thanh Vân đã có một con tốt thí mạng, Lưu Tĩnh nhận lỗi thay cho hắn. Một ván cờ hay, thật đáng tiếc. Tôi thở dài:
“Thế thì cô đi tù thay hắn”.
Khi Lưu Tĩnh nghe thấy điều này, cô ta cố tình ưỡn bụng lên và nói với giọng điệu tự hào:
“Tôi đang mang thai, tôi sẽ được tại ngoại.”
Chậc chậc, đứa trẻ này đến thật đúng lúc. Tôi bĩu môi, quay người bỏ đi. Không ngờ, Vương Thanh Vân đuổi theo và thốt ra những lời vô nghĩa:
“Cố Thanh Thanh, lần này là sự cố, lần sau tôi nhất định sẽ thắng cô!”
Tôi dừng lại, chỉ vào đầu mình và nói:
“Đại ca à, tự tin là điều tốt. Nhưng tự tin quá mức là có vấn đề đấy”.
Vương Thanh Vân run rẩy khóe môi, chắc muốn nói thêm gì đó. Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian của mình, cho những kẻ rác rưởi này nữa, ném một câu thẳng vào mặt hắn:
“Nếu anh tiếp tục quấy rầy, tôi sẽ báo cảnh sát anh quấy rối bạn gái cũ.”
Rõ ràng, chuyến đi đến đồn cảnh sát không mấy dễ chịu. Khi Vương Thanh Vân nghe thấy điều này, hắn lập tức im lặng. Tôi rất hài lòng, liền khẽ ngâm nga một khúc nhạc.
Vụ lan truyền thông tin xấu về tôi trên diễn đàn đã kết thúc, với việc Lưu Tĩnh bị đuổi học và được tại ngoại chờ xét xử. Và Vương Thanh Vân, kẻ chủ mưu, vừa công khai xin lỗi tôi trên mạng xã hội. Về cơ bản, là không có tác động mấy đến hắn. Kết quả này khiến tôi không hài lòng…
———–