Khi mặt nạ rơi xuống: Yêu thương hoá oán hờn - Phần 6
Tô Cảnh Bình rất tự nhiên mà muốn nắm lấy tay cô gái, lại bị cô ấy né tránh như con thỏ gặp phải chim ưng. Liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại liếc mắt nhìn anh một cái. Như là có chút không hiểu: vì sao chúng tôi không tay trong tay, vì sao anh lại muốn cầm tay cô ấy. Tôi đột nhiên hiểu rõ, chẳng lẽ cô ấy lại cho rằng tôi với Tô Cảnh Bình là một đôi ?
Trời đất chứng giám, tôi không có một chút suy nghĩ sai lệch nào với Tô Cảnh Bình, hơn nữa mấy năm nay đi đường vòng, đã khiến tôi đau khổ muốn chớt rồi. Tôi nghĩ, không có một người nào vừa mới bước ra từ hôn nhân, vừa mới thoát khỏi một người đàn ông. Lại ngay sau đó, đã lập tức lao vào trong vòng tay của một người đàn ông khác. Đột nhiên tôi cảnh giác, không nhịn được mà mở miệng nói:
“Ngày đó tôi quá kích động, cô đã nhìn thấy đúng không? Thật sự không phải như cô nghĩ đâu, tôi thật sự xin lỗi cô. Cô hiểu lầm rồi, tôi với Tô Cảnh Bình không có cái gì cả đâu, là bởi vì tôi quá kích động, hơn nữa lúc ấy…… Thật sự xin lỗi, cô thật sự hiểu lầm rồi.”
Không biết vì sao, tôi lại rất thích cô gái này. Tôi cũng có thể cảm nhận được: Tô Cảnh Bình cũng rất để ý đến cô ấy, mà bản thân anh không hề nhận ra. Tôi không hy vọng bọn họ bởi vì tôi, mà lại phát sinh biến cố gì. Càng không hi vọng, cô ấy phải nếm mùi đau khổ giống như tôi, cho nên tốc độ nói của tôi cực nhanh, lộn xộn và không rõ ràng, chỉ hy vọng cô ấy có thể hiểu rõ. Cuối cùng thì dáng vẻ ảo não, đều hoàn toàn không giống với tôi của ngày thường. Cô gái bật cười một tiếng, than thở nói:
“Chị thật sự rất thông minh. Tô Cảnh Bình à, anh không có khả năng đuổi kịp được chị gái này, anh ngốc lắm.”
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tô Cảnh Bình. Lỗ tai anh có chút hơi đỏ lên, như là có cái bí mật gì bị người chọc phá, lại như là bị cô ấy trêu chọc, đến không biết trả lời như thế nào . Tôi nhướng mày, khó có thể tin mà lắc đầu nói:
“Điều này không khoa học.”
Cô gái hoàn toàn bị tôi chọc cười, cười đến nghiêng ngả, dáng vẻ đáng yêu khiến người rất khó không yêu. Lòng tôi bỗng nhiên nhận ra, có lẽ là vào một lúc nào đó khi tôi giúp Tô Cảnh Bình, đã khiến anh nảy sinh một chút tình cảm với tôi. Nhưng mà sau khi ở bên cạnh cô ấy, thì dường như là không có cách nào tự khống chế, mà vứt bỏ trái tim của mình. Cho nên nói, trên đời này thật sự là có người như vậy, chỉ cần cô ấy tới thì sẽ chẳng còn nhìn thấy bất kỳ người nào nữa.
Dọc theo đường đi, bởi vì có Giang Ngộ Ninh mà bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn vài phần. Hơn nữa, cô ấy rất hay nói khiến cho tôi sửa lại suy nghĩ trong lòng rằng: Tô Cảnh Bình trở nên nói nhiều là bởi vì công việc. Hiển nhiên, ai gặp gỡ Giang Ngộ Ninh thì đều sẽ trở nên hoạt bát.
Khoảng sáu giờ chiều, cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nhà của thầy Ngải ở vùng ngoại ô thành phố.
“Cuối cùng thì cũng tới rồi ! Thầy Ngải của mấy đứa cứ nhắc mãi. Ai nha, Tiểu Giang cũng tới sao? Mau tới đây ngồi đi.”
Vợ của thầy Ngải vui mừng mà mở cửa đón chúng ta đi vào. Khi nhìn thấy Giang Ngộ Ninh thì biểu cảm càng thêm vui vẻ, nhưng mà khi nhìn thấy tôi, thì vẫn không thể khống chế được cảm xúc mà hơi lộ ra một tia oán trách. Như là đang nói, cô là học trò mà thầy Ngải đắc ý, vậy mà lại không thèm quan tâm ông ấy suốt ba năm. Tôi không nhịn được mím miệng lại, hốc mắt đỏ lên, thấp giọng gọi một tiếng cô à, rồi sau đó thì nghẹn ngào.
Có lẽ đã biết chuyện của tôi mấy năm nay, đã biết hoàn cảnh của tôi gần đây, hốc mắt cô giáo cũng đỏ lên, dùng sức véo cánh tay của tôi rồi nói:
“Đứa nhỏ này, mấy năm không trở về nhà! Phải đánh!”
Cuối cùng, tôi cũng không nhịn được mà bật khóc. Tô Cảnh Bình muốn xoay người đi, thì lại bị Giang Ngộ Ninh trực tiếp túm đi, tiếp theo đó bên trong vang lên âm thanh thanh thúy hỏi thăm. Cô giáo nắm chặt tay của tôi, như là sợ tôi chạy mất sau đó thì không trở lại nữa, vừa như đẩy cũng như ôm mà đưa tôi vào phòng.
Thầy Ngải trông già hơn một chút so với mấy năm trước. Khi tôi rời khỏi Ngải Bác, thầy Ngải đã nói rất nhiều lời nặng nề. Trong đó có một câu chính là: về sau không cho phép tôi được liên hệ với ông ấy nữa, đây là tôi sai, có lẽ thật là báo ứng. Tôi do dự, tay chân đều lạnh lẽo. Tuy rằng trong điện thoại thầy Ngải đã mắng tôi một trận, nhưng khi mặt đối mặt thì tôi vẫn còn rất sợ. Sợ thầy Ngải không còn tin tưởng tôi nữa, sợ thầy đề phòng tôi, sợ tình cảm thầy trò giữa chúng tôi không còn nữa, sợ trên đời này lại không có người nào đối xử tốt với tôi. Không đợi tôi sợ xong, một tiếng mắng quen thuộc vang lên bên tai tôi.
“Con bé ngốc này còn ngẩn ngơ ở đó làm gì, mau tới đây.”
Tuy rằng thầy thổi râu trừng mắt, nhưng dù có làm cái gì cũng không che giấu được vẻ vui mừng trong mắt. Tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhanh chóng đi lên nắm lấy tay của thầy đang vươn ra, dùng sức lên tiếng gọi: “Thầy ơi.”
Sau khi ăn xong, thầy Ngải uống mấy chén rượu cao lương tự ngâm, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt mở lớn làm cho người ta sợ hãi. Nghe xong lời nói của tôi, tay ông gõ gõ lên ghế gỗ màu đỏ rồi nói:
“Không nghĩ tới Đàm Khải Minh đã bị bệnh thành như vậy. Không trách được, trong khoảng thời gian này mấy đứa cháu trai cháu gái của nhà họ Đàm, đều gấp gáp trở về từ nước ngoài. Con nói người nói cho con chuyện này là ai nhỉ? Cái gì Yên?”
“Kỷ Vân Yên.” Tôi ngoan ngoãn mà chờ ở một bên, trong đầu nhanh chóng hiện lên những thông tin về Đàm Khải Minh.
Người đàn ông được gọi là ông Đàm này rất không bình thường. Đã từng tòng quân khi còn trẻ, đến tuổi trung niên chuyển nghề làm chính trị, bốn mươi năm tuổi mới bắt đầu kinh doanh. Nói là hai giới chính trị và kinh doanh là còn nói thiếu, phải là ba giới: quân sự, chính trị và kinh doanh.
Năm nay, ông ấy đã sáu mươi tuổi. Nếu mà chữa khỏi thì còn có thể sống được đến mười mấy hai mươi năm, nhà họ Đàm còn có thể phát triển lên tầng cao mới. Nhưng nếu mà không chữa khỏi, thì chỉ vài năm là sẽ cưỡi hạc về tây thiên, đó chính là một cú sốc lớn. Trách không được Kỷ Vân Yên luôn xin lỗi tôi, cũng hy vọng tôi có thể rời núi. Trong số những giáo sư tiến sĩ cũng như bác sĩ khoa não, thì thầy của tôi là người đứng đầu. Tôi lại là học trò thân thiết của thầy.
Việc học cũng chỉ nhiều thêm chứ không ít. Chỉ khác nhau chính là: đã mười năm nay, thầy tôi chưa từng đích thân tới phòng phẫu thuật. Và mặc dù, tôi đã rời khỏi Ngải Bác ba năm cũng không bỏ nghề một ngày, vẫn làm việc ở một bệnh viện tư nhân nhỏ, không nhúng tay vào nhưng y thuật vẫn còn.
“A, Kỷ Vân Yên, ta nhớ rõ, là sinh viên của khoa truyền thông. Sao cô ta lại quen biết với Đàm Khải Minh thế? Còn có, bây giờ Cố Ngôn Lẫm đã thi qua được kỳ thi luật chưa?”
Thầy Ngải nhìn chằm chằm tôi vài lần, rất có ý tứ như hận rèn sắt không thành thép. Chính việc đó, đã khiến tôi tổn thương thành cái dạng này. Tôi xấu hổ mà cúi đầu nói:
“Kỷ Vân Yên cũng đã trở về từ nước ngoài, nhưng cụ thể quen biết với ông Đàm như thế nào thì con cũng không biết. Còn Cố Ngôn Lẫm đã thi qua vào năm trước. Hiện tại đang làm việc cho phòng làm việc của chính mình……”
Giọng nói của tôi càng ngày càng nhỏ như tiếng muỗi kêu, thầy Ngải hừ một tiếng lại bắt đầu gõ gõ tay rồi nói:
“Ngày mai, con cùng Cảnh Bình mang theo thư của ta đến biệt thự Bắc Sơn một chuyến, nhìn xem Đàm Khải Minh còn có thể chữa được nữa hay không. Ông ta đã chinh chiến cả đời rồi không nên chớt sớm.”
Một câu rơi xuống là tôi biết, nếu ông Đàm còn có thể cứu chữa. Thì cho dù không cần dùng Kỷ Vân Yên, thì Cố Ngôn Lẫm cũng phải rời nhà với hai bàn tay trắng. Dù sao, thì nhà họ Đàm trong ba giới quân sự, chính trị và kinh doanh, cũng không phải chỉ là một cái tên hữu danh vô thực. Tôi thở ra một hơi dài rồi đồng ý.
Trong lòng tôi biết rõ, tuy tôi nhắc nhở Kỷ Vân Yên rằng: người người đều cần bác sĩ, nhưng nếu thật sự muốn sử dụng một thủ đoạn nào đó, thì vẫn phải hiểu rõ mà cứu sống một lão đại mới được. Đương nhiên, thế giới này giống như một trò chơi, mỗi một lần vượt qua cửa ải, thì sẽ có một vài rương vật quý tặng cho mình.
Ngày hôm qua trời vẫn còn trong xanh, hôm nay thì đã mưa dầm liên mien. Tôi cùng Tô Cảnh Bình đi đên biệt thự Bắc Sơn, mí mắt nhảy không ngừng như là đã dự báo chuyện chẳng lành. Tôi không mê tín nhưng cũng có vài phần lo lắng, ngược lại là Tô Cảnh Bình lại chẳng có nửa phần dao động. Thậm chí, có thời gian thoải mái tán thường khắp nơi của biệt thự Bắc Sơn, được trang hoàng theo phong cách rất cương nghị. Tôi nhìn anh như vậy, thuận miệng nói:
“Cả đời ông Đàm cũng coi như là huyền thoại.”
Anh gật gật đầu, như là nhớ lại cái gì, giọng thấp một chút rồi nói:
“Đúng thật ông Đàm rất giỏi, nhưng tôi đã thấy người giỏi hơn.”
Tôi không nghe rõ, thấy anh vô tình nói thêm gì nữa cũng không truy hỏi. Vài phút sau đã tới chính sảnh, tôi nhìn xung quanh, mí mắt lập tức lại nhảy lên. Kỷ Vân Yên đang ở bên cạnh Cố Ngôn Lẫm, bên cạnh hai người còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ rất hào hoa phong nhã. Khi Cố Ngôn Lẫm nhìn thấy tôi thì biểu cảm vẫn còn có thể khống chế được, nhưng vẻ tức giận của Kỷ Vân Yên lại được viết rõ ở trên mặt. Chờ đến khi nhìn thấy người ở bên cạnh tôi, Cố Ngôn Lẫm không thể nào khống chế được biểu cảm nữa, thiếu chút nữa đã bước nhanh tới chất vấn tôi có ý gì. Mà Kỷ Vân Yên như là đã hiểu rõ, rồi lộ ra vẻ mỉa mai, cho rằng tôi cũng giống như cô ta mà tìm được người làm “bàn đạp” rồi.
“Hai người là bác sĩ sao? Mời đi theo lối này, những người khác thì chờ một chút ở bên ngoài.”
Tôi nhanh chóng bước theo, người đàn ông kia cũng nhanh chóng đuổi kịp.
“Hai người đều là người được tiến cử, nên chắc cũng có chút hiểu biết về tình trạng của cha tôi. Những chuyện phát sinh tiếp theo, bắt đầu ở chỗ nào thì kết thúc ở chỗ đó. Không nên có bất kỳ một thông tin nào bị đưa bên ngoài, đã hiểu rồi chứ?”
Sau khi đi vào, một người phụ nữ mặc thường phục đang đứng nghiêm trang trực tiếp mở miệng. Ánh mắt sắc bén vừa thấy là biết: đã gia nhập quân ngũ rất lâu rồi. Tôi gật đầu nói:
“Có tiện cho tôi xem: giấy tờ chẩn đoán và điều trị của ông Đàm lúc trước không?”
Thấy tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, người phụ nữ lộ ra biểu cảm hơi hài lòng. Nghĩ đến những bác sĩ lúc trước, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nói chuyện vài câu trước. Tôi nhận lấy một xấp giấy thật dày, nghiêm túc lật xem và suy nghĩ, nhưng không chờ tôi nhìn đến phía sau thì đã có chút ngẩn người.
Tình huống của ông Đàm tốt hơn rất nhiều so với suy nghĩ của tôi, bệnh nhồi mấu não rất nguy hiểm, cho dù chữa khỏi thì trong vòng một năm cũng sẽ dễ dàng tái phát. Nếu không khống chế bệnh tình kịp thời, thì có khả năng còn sẽ tái phát ba lần, bốn lần. Đến lúc đó, cho dù có thần tiên thì cũng đều không thể cứu được nữa.
Nhưng đến nay đã trải qua rất nhiều tháng mà vẫn còn chưa tái phát, chứng minh ông ấy được điều dưỡng rất tốt. Không đến mức nguy hiểm tứ phía giống như Kỷ Vân Yên đã nói? Tôi gập giấy tờ để chuẩn bị trả lại, thì lại bị người đàn ông vươn tay ra cầm lấy. Tôi nhìn thoáng qua người phụ nữ, thấy cô ấy không ngăn cản nên cũng thuận tay đưa cho.
“Tình huống của ông Đàm tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi. Chỉ cần tìm được bác sĩ thích hợp, thì đảm bảo trong vòng một năm không hề tái phát. Mặc dù có chút di chứng, nhưng cũng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn. Tại sao lại phải tìm nhiều bác sĩ như vậy làm gì?”
Tôi cũng không che giấu mà trực tiếp hỏi. Đừng nói đến tôi, phần lớn bác sĩ khoa não đều có thể trị được bệnh này. Đã qua thời gian nguy hiểm nhất, không đến mức không tìm được bác sĩ có thể trị bệnh. Người phụ nữ kia gật đầu, trực tiếp vẫy tay nói: “Cô đi cùng tôi.”
Lại đi vào một phòng bên trong nhà ở, đập vào mặt là mùi nước sát trùng làm tôi có chút quen thuộc. Vừa mới đi vào đã nghe thấy âm thanh nổi giận truyền đến, nhưng ở gian phòng bên ngoài kia thì lại chẳng nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào. Khả năng cách âm cũng thật quá tốt.
“Tự cô nhìn đi.”
Tôi vén rèm cửa lên rồi nhìn lướt qua. Một ông lão có đầu tóc hoa râm với ánh mắt mạnh mẽ đang …… nổi giận. Phải nói là phát giận đi, bởi vì tất cả đồ bên trong có thể đập, thì trên cơ bản đều bị đập hỏng thành một trận hỗn độn. Nhìn qua càng giống như là bị cướp bóc.
“Tao nói tao không bệnh. Chúng mày lại tìm bác sĩ tới, thì đừng trách tao không khách khí với chúng mày! Đều cút cho tao!”
Giọng nói vô cùng mạnh mẽ, nghe ra đúng thật như là không bệnh. Nhưng mà nhìn kỹ thì sẽ phát hiện: khi ông lão nói chuyện, tay chân đều sẽ không kiềm chế được mà run rẩy. Sau khi bị nhồi mấu não, thì kỵ nhất chính là nổi giận. Kết quả nghiêm trọng nhất của rối loạn tứ chi, chính là liệt nửa người. Hiện tại ông Đàm đã mơ hồ có dấu hiệu muốn phát tác.
————–