Kẻ phản bội xứng đáng trắng tay - Phần 3
Tôi như bị chôn chân tại chỗ. Gió từ mọi hướng thổi về phía tôi, và cái lạnh từ tận đáy lòng lan ra tứ chi. Tôi gọi anh ta: “Giang Dịch.”
Cả hai quay đầu lại nhìn tôi cùng một lúc. Hà Mạn đảo mắt, đẩy Giang Dịch ra, rồi nức nở giải thích với tôi:
“Chị Thẩm, chị đừng hiểu lầm. Tôi thật sự không có quan hệ gì với Anh Giang. Chỉ vì, tôi quá bối rối và không biết gọi cho ai, nên mới gọi cho anh ấy… Đừng trách Anh Giang, muốn trách cứ trách tôi.”
Cô ta càng nói, càng khóc dữ dội. Quần áo cô đang mặc tuột xuống, trên cánh tay lộ ra rõ ràng có dấu vết bị véo đỏ ửng. Khi Giang Dịch nhìn thấy tôi, anh ta có vẻ cảm thấy tội lỗi và bối rối. Nhưng nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay Hà Mạn, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng. Anh ta đưa tay khoác áo cho Hà Mạn, che chở cho cô ta ở phía sau:
“Cô không cần xin lỗi cô ấy. Nếu không phải cô ấy giới thiệu cho cô một buổi xem mắt đê tiện như vậy, thì tối nay, cô đã không bị anh ta bắt nạt. Muốn xin lỗi, thì cô ấy là người phải xin lỗi cô.”
Tôi không thể tin mà nhìn Giang Dịch. Và sau khi hiểu lý do, cho sự tức giận đột ngột của anh ta tối nay, tôi đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Vậy anh ta giận Hà Mạn đi gặp mặt, hay giận tôi vì đã giới thiệu một tên đê tiện cho Hà Mạn, hay anh ta giận vì Giang Mạn bị quấy rối ? Hoặc cả ba.
Tuy nhiên, anh ta đã nhầm, không điều nào trong số này liên quan đến tôi. Gió làm tôi đau mắt. Tôi hít một hơi thật sâu và kiềm chế cảm xúc của mình:
“Không phải tôi”
“Chị Thẩm không giới thiệu tôi với anh ta. Tôi muốn tự mình tìm hiểu anh ta.”
Hà Mạn rơm rớm nước mắt nói. Cô ta đi tới, nắm lấy tay Giang Dịch, nước mắt lưng tròng nhìn anh một cách đáng thương:
“Tôi biết, công ty đang đàm tiếu vì anh đã giúp tôi đánh Trần Nam. Hơn nữa, chị Thẩm cũng vì chuyện này mà không vui, nên tôi muốn kết hôn càng sớm càng tốt. Để không bị người khác đàm tiếu.”
Giang Dịch nói:
“Cô không cần phải lo lắng về những lời đàm tiếu của công ty. Cô cũng không cần phải nói thay cô ấy. Là tại cô ấy giới thiệu đối phương cho cô, không hiểu tính tình của đối phương. Tối nay, cô bị bắt nạt là lỗi của cô ấy.”
Giang Dịch nhìn tôi: “Châu Châu, xin lỗi Hà Mạn đi.”
Giọng điệu lạnh lùng đó, dường như đang nói với một người xa lạ. Trước đây, khi tôi mới đi làm, một nhân viên cũ đã làm mất dữ liệu của mình. Nhưng để giữ công việc, anh ta đã đẩy trách nhiệm cho tôi. Anh ta là người có thâm niên, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng, ai cũng cho rằng đó là lỗi của tôi. Quá đau lòng, tôi gọi và tâm sự với Giang Dịch. Anh bảo tôi đừng khóc, và đến giúp tôi giải quyết vấn đề này. Lúc đó, tôi hỏi Giang Dịch:
“Anh có nghi ngờ em không?”
Anh ta ôm lấy tôi: “Chỉ cần em nói: không phải em làm. Anh sẽ tin em vô điều kiện.”
Tôi sụt sịt, nắm chặt tay, gằn từng chữ: “Giang Dịch, em đã nói không phải em.”
Hà Mạn nhân cơ hội lại xen vào:
“Giang Dịch, chuyện này không liên quan gì đến chị Thẩm…”
Tôi không thể chịu đựng được nữa: “Câm miệng!”
“Đủ rồi!” – Giang Dịch hét vào mặt tôi.
“Châu Châu, anh đối với em thật sự thất vọng. Em trước giờ chưa từng nói dối, chỉ biết nhận lỗi, biết sai thì sửa.”
Tôi bật khóc vì cười. Tôi không sai, tôi nhận ra cái gì? Ai là người sai? Ai là người không phân biệt được? Hết lần này đến lần khác, anh phá tan những suy nghĩ đẹp đẽ, đã để lại trong tôi suốt 8 năm qua.
Tôi buồn, buồn vì lẽ ra chúng tôi vẫn ổn, nhưng lại thành ra thế này. Tôi cảm thấy có ân hận, vì đã phải trả giá cho sai lầm trong 8 năm, và cuối cùng phải chịu thất bại nặng nề. Tôi nhìn Giang Dịch, rõ ràng trước mắt, nhưng trong lòng lại dần dần mơ hồ. Trong lòng tôi có gì đó đang dần sụp đổ.
Nước mắt rơi không kiểm soát. Giang Dịch lập tức hoảng sợ:
“Châu Châu, anh.”
Giang Dịch muốn đi về phía tôi. Hà Mạn đột nhiên hắt hơi, và đột ngột dừng bước tiến của Giang Dịch. Cô ta cởi áo khoác, trả lại cho Giang Dịch, đôi mắt đỏ hoe trông có vẻ hiểu chuyện và đáng thương:
“Anh đưa áo khoác cho chị Thẩm mặc, rồi đưa chị ấy về nhà. Tôi tự về được.”
Giang Dịch liếc nhìn tôi, cuối cùng khoác lại áo cho Hà Mạn:
“Không có việc gì. Tôi đã ở đây, nên đưa cô về.”
Anh ta quay đầu lại nói với tôi:
“Em về cẩn thận. anh về sau.”
Tôi đã nhìn Hà Mạn ngồi vào ghế phụ. Xe bắt đầu lăn bánh chầm chậm. Hà Mạn hạ kính xe xuống, nghiêng đầu cười với tôi, đầy khiêu khích. Tôi đứng đó rất lâu, nước mắt đã bị gió thổi khô, những vụn vỡ được tôi từ từ kết nối lại, nó rõ ràng hơn.
Tôi không muốn cảm nhận cảm giác tồi tệ đó nữa. Sẽ không để bọn họ được như ý. Người thứ ba và kẻ phản bội đều không đáng có kết cục viên mãn. Một kế hoạch rõ ràng, dần được hình thành trong tôi. Tôi sẽ không để bị thua đâu.
Hôm nay, Hà Mạn đi làm việc với vẻ ngoài khác mọi khi. Cô ta trang điểm và mặc một chiếc váy trắng giản dị, thứ dễ thấy nhất là chiếc vòng trên cổ. Bởi vì, cô ta thay quá nhiều trong hôm nay, các đồng nghiệp đã tò mò vây quanh và hỏi: liệu có điều gì tốt lành đang đến không.
Cô ta ngượng ngùng cười nói:
“Không, chỉ là muốn đột nhiên thay đổi thôi.”
“Ngày hôm kia, lúc đi siêu thị tôi đã nhìn thấy chiếc vòng cổ, giống của cô đang đeo, giá hơn hai vạn. Tiểu Mạn, giá không rẻ đâu.”
Hà Mạn theo bản năng ngẩng đầu lên, cố ý đưa tay sờ sờ sợi vòng cổ.
“Không phải tiền của tôi. là của người khác.”
“Ồ, người này nhất định không phải người bình thường. Người bình thường sẽ không tặng món quà đắt tiền như vậy.”
Họ đang trò chuyện trong phòng trà, tôi đang pha cà phê. Toàn bộ cuộc trò chuyện đều vào tai tôi. Thấy tôi không tham gia, Hà Mạn cố ý đi tới, sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô ta sáng bóng
“Chị Thẩm, có cần giúp không?”
Trong một đêm, Hà Mạn thực sự đã thay đổi rất nhiều, không còn nhút nhát như trước. Cô ta thể hiện bộ dạng của mình, như thể cô ta chắc chắn có cơ hội chiến thắng.
Tôi lạnh lùng nhìn: “Không cần, cảm ơn.”
Những người khác trong phòng trà đã lần lượt rời đi, chỉ còn lại tôi và cô ta. Cô ta nói:
“Tôi xin lỗi, tối qua Giang Dịch đưa tôi về nhà. Máy nước nóng và vòi hoa sen trong phòng tắm đã bị hỏng, anh ấy đã giúp tôi sửa chữa nó rất lâu và lại làm ướt quần áo. Tôi nghĩ, anh ấy về không tiện, nên để anh ấy qua đêm ở nhà tôi. Nhưng chị yên tâm, Giang Dịch ngủ ở phòng khách sô pha. Chúng tôi cũng không có quan hệ gì ”
“Muốn cướp không ?” Tôi nói.
Hà Mạn sững người: “Cái gì?”
“Cô định cướp Giang Dịch à?” Tôi nhìn cô ta rồi lặp lại.
Hà Mạn nhất thời không rõ ý của tôi, yên lặng nhìn, không trả lời. Tôi nói tiếp:
“Nhưng mà, cô có nghĩ Giang Dịch sẽ ly hôn với tôi không ? Gia cảnh cô tầm thường, người nhà lại mê cờ bạc, điều kiện của bản thân…”
Tôi khiêu khích cô ta:
“Hà Mạn, cô tự tin đến mức nào, mà nghĩ có thể cướp được anh ta.”
Hà Mạn tức giận đến đỏ bừng mặt, tái nhợt nói:
“Đừng coi thường tôi ! Chị chỉ là may mắn khi đầu thai thôi, đừng tưởng mình cao hơn người khác. Giang Dịch không phải người hời hợt như vậy!”
“Thật sao? Vậy tôi sẽ đợi. Đừng làm tôi thất vọng.”
Tôi nhìn vào đôi mắt oán hận và hằn học của cô ta, rồi bỏ đi với cốc cà phê đã pha. Tôi đến gặp chị Bình và đưa cho chị ấy số điện thoại di động của Giang Dịch, nhờ chị ấy làm một việc. Buổi chiều tan làm, Giang Dịch ôm hoa, xuất hiện ở cổng công ty. Tôi và Hà Mạn từng bước ra khỏi cổng công ty. Hà Mạn vui vẻ vẫy tay với Giang Dịch:
“Giang Dịch”.
Giang Dịch chỉ liếc nhìn cô ta, cầm hoa, lướt qua cô ta và đi về phía tôi, vẻ mặt áy náy:
“Xin lỗi Châu Châu. Chuyện ngày hôm qua trách lầm em.”
Tôi nhờ chị Bình nói với Giang Dịch rằng: chị ấy là người đã giới thiệu người cho cô ta gặp mặt. Hà Mạn đứng bên cạnh không rời, ánh mắt dán chặt vào tôi như kim châm. Tôi cụp mắt xuống, nhéo vào lòng bàn tay, để bản thân đau khổ đến mức có thể nặn ra vài giọt nước mắt. Khi ngẩng đầu lên, tôi thay đổi sắc mặt, nước mắt lưng tròng, đau lòng nhìn Giang Dịch:
“Ngày hôm qua, em đã nói rất nhiều lần, nhưng anh không tin. Lại bỏ em lại một mình ở ven đường. Anh chưa bao giờ như vậy. Anh nói dù thế nào cũng sẽ tin tưởng em.”
Tôi biết rõ Giang Dịch. Anh ta là người dễ mềm lòng và đầy lòng trắc ẩn, đặc biệt rất cảm thông với những người yếu thế. Hà Mạn chỉ lợi dụng lợi thế của mình, để từng bước chen vào giữa chúng tôi. Nếu cô ta sử dụng nó, tôi cũng sẽ sử dụng nó. Và, tôi sẽ sử dụng nó tốt hơn.
Thấy tôi khóc, lại nhớ tới chuyện hôm qua, Giang Dịch càng cảm thấy áy náy. Một tay cầm hoa, tay kia anh ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhỏ giọng xin lỗi:
“Anh xin lỗi. anh xin lỗi, đừng khóc. Được rồi, anh dẫn em đi ăn đồ ngon.”
Tôi nghiêng mặt dựa vào lòng Giang Dịch, ánh mắt chạm mắt Hà Mạn. Cô ta nhìn tôi chằm chằm, sự ghen tị và tức giận trong mắt, gần như đốt tôi thành tro.
Tôi giật giật khóe miệng. Những giọt nước mắt của tôi ngày hôm đó, đã có tác dụng. Cảm giác tội lỗi, khiến Giang Dịch ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày liền. Thỉnh thoảng có vài cuộc gọi, anh ta lẻn ra ban công để nghe. Sau đó, anh vẫn đều đặn ở nhà, không ra ngoài. Trong khoảng thời gian đó, tôi không đề cập đến chuyện của Hà Mạn, Giang Dịch cũng sẽ không chủ động đề cập đến. Tôi cứ tự nhủ, đừng lo, chưa đến lúc.
Mấy ngày nay, Hà Mạn ở công ty nhìn tôi với ánh mắt oán hận:
“Cưỡng ép một người không yêu ở bên cạnh, cũng vô ích. Chỉ khiến anh ấy đau khổ hơn, hận cô hơn mà thôi.”
Tôi mặt không đổi sắc nhìn cô ta:
“Không phải tôi cho cô cướp sao? Chỉ trách cô không làm được”
“Chị!” Hà Mạn hung hăng chỉ vào tôi: “Đừng nói sớm. Chờ xem!”
Ngày hôm sau, Hà Mạn nghỉ ốm. Khoảng chín giờ tối hôm đó, điện thoại di động của Giang Dịch liên tục đổ chuông. Anh cúp máy nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, đi ra ban công để nghe. Sau khi nghe điện thoại, anh ta lộ vẻ vội vàng:
“Châu Châu, công ty có chút việc gấp phải tăng ca. Em không cần đợi anh, ngủ trước đi.”
“……Được.”
Tôi nhìn anh ta vội vã ra khỏi cửa, rồi tiếp tục xem phim “Chú chó Hachiko”. Khoảng 20 phút sau, tôi cầm điện thoại lên, thấy Hà Mạn đăng trên khoảnh khắc:
[Anh đã nói, em có chuyện gì đều có thể đến tìm anh. Anh đã làm được.]
Kèm theo đó, là hình ảnh cô ta đang được truyền nước trong bệnh viện. Trong ảnh, một bàn tay khác đang bịt ống truyền dịch của chiếc bình treo, thay thế chiếc lò sưởi, giúp thuốc chảy vào mạch mấu không bị quá lạnh. Cả hai đều có sợi dây hộ mệnh màu đỏ trên tay. Tuy không lộ mặt, nhưng tôi biết đó là ai.
Một thực tập sinh trẻ mới đến công ty, đã bình luận bên dưới:
[Chị Tiểu Mạn, chị hãy chú ý đến sức khỏe của mình. Bạn trai của chị tốt thật đấy. Anh ấy còn dùng tay, làm ấm ống truyền dịch cho chị nữa.)
Hà Mạn trả lời: [Cảm ơn đã quan tâm, nhưng đó không phải là bạn trai tôi.]
Tiểu thực tập sinh trả lời: [Anh ấy đã sẵn sàng làm bạn trai chị rồi! Nửa đêm còn cùng chị đi truyền nước, còn đeo vòng tay đôi!]
Tôi đứng dậy, lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài, lái xe đến bệnh viện. Đứng ngoài cửa phòng truyền dịch, tôi thấy Hà Mạn nhắm mắt dựa vào vai Giang Dịch. Giang Dịch một tay vẫn cầm ống truyền dịch. Tôi bình tĩnh quan sát, trong lòng bình lặng. Nhưng tôi cần phải diễn cảnh khóc. Tôi bắt đầu nhớ lại cảnh trong phim “Chú chó Hachiko”.
Chú chó Hachiko không hề biết: giáo sư Parker đã qua đời. Ngày qua ngày, vẫn đến nhà ga chờ giáo sư Parker, cho đến khi, nó đã rất già vẫn không chùn bước. Cuối cùng, bà Parker quay lại chỗ cũ, vừa khóc vừa hỏi nó:
“Con sắp ốm rồi, con còn đợi ông ấy không?”
Nó vẫn đang đợi ông ấy. Nó thể hiện tình yêu, lòng trung thành và luôn luôn chờ đợi. Chó có thể làm được, nhưng người thì không. Tôi nghĩ, trong tương lai, tôi sẽ nuôi một con chó.
Cuối cùng tôi cũng khóc được. nước mắt giàn giụa bước vào phòng truyền dịch, đau đớn gọi tên Giang Dịch:
“Giang Dịch. Không phải anh nói, đến công ty làm thêm sao?”
Giang Dịch sững người một lúc khi nhìn thấy tôi. Sau đó hoảng sợ đẩy Hà Mạn ra, và đứng dậy nói lắp bắp:
“Châu Châu, sao.. sao em lại tới đây?”
Tôi cầm lấy thuốc dạ dày đã chuẩn bị sẵn:
“Vừa rồi, em kiểm tra tủ thuốc dự phòng, phát hiện thuốc dạ dày của anh đã hết. Sợ anh làm thêm sẽ đau dạ dày, nên vội vàng chạy ra ngoài mua cho anh.”
Nước mắt lưng tròng, tôi cắn môi, nhìn Hà Mạn. rồi lại nhìn anh ta:
“Nhưng mà, em không nên đến sao? Anh nhớ uống thuốc đúng giờ, em đi trước.”
Tôi đặt thuốc xuống đất, quay người bỏ đi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, Hà Mạn hét lên:”Giang Dịch!”
Nhưng Giang Dịch vẫn theo tôi ra ngoài.
“Châu Châu”
Giang Dịch lo lắng ôm lấy tôi. Tôi không khóc hay làm ầm lên. Tôi chỉ nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe. Biểu hiện của anh bối rối, tội lỗi và khẩn trương:
“Lúc đầu, giữa anh và Hà Mạn không có chuyện gì xảy ra. Bọn anh, bọn anh, anh chỉ xem cô ấy như em gái. Em cũng biết, cô ấy làm thư ký cho anh bốn năm. Cuối cùng, vì anh mà từ chức. Anh, anh có nghĩa vụ phải chăm sóc cô ấy.”
Tôi vừa khóc vừa nói:
“Nhưng lần trước, anh vì Hà Mạn mà bỏ rơi tôi. Lần này, lại lừa tôi là làm thêm giờ, thực tế lại cùng Hà Mạn đi bệnh viện. May mà tôi còn lo anh đau dạ dày, nhà hết thuốc, nửa đêm phải ra ngoài mua cho anh. Anh nói: cô ta bên anh 4 năm, chúng ta ở bên nhau 8 năm thì sao ? Làm sao tôi có thể tin anh?”
Sự hối lỗi của Giang Dịch ngày càng nhiều. Vừa lau nước mắt cho tôi, anh ta vừa giơ tay thề:
“Sau này, anh sẽ không bao giờ ở một mình với Hà Mạn nữa. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, anh sẽ bị sét đánh, được không?”
Tôi cụp mắt xuống. Chỉ có trẻ con mới tin vào những lời thề suông như vậy. Nhưng thứ tôi muốn không phải là điều này, nên tôi dịu giọng nói:
“Vậy thì, anh không được dối em nữa.”
Đêm nay Giang Dịch không ở cùng Hà Mạn, mà cùng tôi về nhà. Chuyện này khiến Hà Mạn rất tức giận.
———