Giấc mộng vỡ tan: Báo ứng cho kẻ ngoại tình - Phần 3
Thẩm Vân Đình đột nhiên xuất hiện, đẩy tôi ngã xuống đất. Hắn nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Lâm Vi Vi, đau lòng không thôi. Nhưng lập tức nhớ tới tôi mới là vợ của hắn, trên mặt hiện lên một tia khó chịu.
“Bà xã, anh xin lỗi ! Nhưng sao, em có thể tùy tiện đánh người chứ! Có phải có hiểu lầm gì không…”
Hắn nâng tôi dậy, vừa xin lỗi vừa ám chỉ Lâm Vi Vi mau rời đi. Hắn sợ tôi làm tổn thương Lâm Vi Vi. Lâm Vi Vi không cam lòng, cô ta kéo cánh tay Thẩm Vân Đình khóc lóc kể lể.
“Chú là kẻ lừa đảo, đại lừa đảo. Chú đã nói, sẽ ly hôn để cưới cục cưng. Chú sao có thể vì đống thịt trong bụng bà già kia, mà không cần cục cưng.
Cháu cũng có thể sinh em bé cho chú. Cháu là sinh viên đại học, và gen của cháu chắc chắn sẽ tốt hơn bà già này…… hu hu…… chú xấu xa……”
Thẩm Vân Đình khó xử, một bên là vợ kết tóc mang thai, một bên là tình cảm chân thành “Cục cưng”.
Do dự của hắn, làm cho lòng người băng giá. Người đàn ông trước kia, khi tôi chỉ rách chút da cũng phải đau lòng nửa ngày. Hiện tại, trong lòng đều là người phụ nữ khác. Tôi giận không thể nói, nghe Lâm Vi Vi trái một câu cục cưng, phải một câu cục cưng, cũng sắp ghê tởm muốn chớt.
“Thật kinh tởm nhỉ? Cô bao nhiêu tuổi còn cục cưng, cô là sinh viên đại học, cô thượng đẳng ? Ai không phải sinh viên đại học ? Ném một viên gạch ra đường, có thể ngẫu nhiên ghiếc chớt 10 sinh viên đại học. Làm tiểu tam sinh con riêng, rất tự hào sao?”
“Tô Tĩnh Nghi, em thật quá đáng. Tụi anh không có gì cả, cô ấy là đàn em khóa dưới cùng chuyên ngành với anh, cho nên anh mới tương đối chiếu cố cô ấy. Cô ấy vẫn còn là một đứa nhỏ.”
“Như thế nào, chiếu cố đàn em đến trên giường luôn à. Còn cục cưng, anh thích ấu dâm, thích người khác gọi anh là bố à?”
Thẩm Vân Đình ra cái vẻ mặt [ em đang cố tình gây sự, anh không tranh cãi với em.]
“Ở công ty đừng làm chuyện xấu hổ, về nhà trước đi.”
Tiếng cãi vã khiến cho những người khác chú ý, mọi người nghị luận sôi nổi.
“Tôi biết ngay Lâm Vi Vi không đúng lắm mà. Mỗi lần đến văn phòng Thẩm tổng, đều ở đó nửa giờ…”
“Thật không biết xấu hổ, còn dám nói chuyện như vậy……”
Lâm Vi Vi lúc này lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Sau khi bị người ta chỉ trỏ, cảm thấy chịu không nổi, sụp đổ chạy ra ngoài.
“Hu hu…… Chú không cần cục cưng nữa, thì cháu đi chớt đây!”
Thẩm Vân Đình vừa nghe xong lập tức đuổi theo, quay đầu giấu đầu hở đuôi giải thích:
“Bà xã, anh xin lỗi. Cô ấy còn nhỏ, có thể nghĩ không thông. Anh đi xem cô ấy.”
Nhìn thấy bộ dáng tình thiếp của bọn họ, tôi không còn gì để nói, bắt lấy tay Thẩm Vân Đình muốn nói rõ ràng với hắn: Ly hôn, phải ly hôn, nhưng đứa bé phải thuộc về tôi. Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Thẩm Vân Đình cắt đứt.
“Bà xã đừng cố tình gây sự nữa. Em bình tĩnh một chút, chúng ta nói sau.”
Thẩm Vân Đình vội vã đi tìm Lâm Vi Vi, và đẩy tôi ra một cách mạnh mẽ. Trọng tâm mất cân bằng, tôi lại ngã sấp xuống, bụng đụng vào góc bàn. Đau đớn kịch liệt làm cho trước mắt tôi tối sầm. Trước khi hôn mê, bóng dáng Thẩm Vân Đình một đi không quay đầu lại.
……
Đứa bé không còn, nền tảng của tôi vốn không tốt, sau khi mang thai cần nghỉ ngơi thật tốt. Hết lần này tới lần khác, trong khoảng thời gian này, cảm xúc lên lên xuống xuống. Tâm tình cũng rất hậm hực, hơn nữa bụng ở giữa góc bàn, đứa nhỏ không giữ được. Bác sĩ nói, sau này tôi sẽ không bao giờ có con nữa, không bao giờ có thể làm mẹ nữa. Tôi chảy nước mắt gọi điện thoại cho Thẩm Vân Đình, không ai nghe máy.
[Đứa bé không còn……]
Tin nhắn hồi lâu không có trả lời, thẳng đến hai giờ sau.
[Bà xã, đừng náo loạn, đừng lấy con ra uy hiếp anh. Mạng người quan trọng, tâm tình Vi Vi rất không tốt. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, em sẽ là hung thủ ghiếc người.]
Một giờ nữa trôi qua.
[Bà xã, em đến công ty làm sáng tỏ một chút. Vi Vi vẫn còn là một cô bé, cô ấy không chịu nổi.]
Lại qua vài phút, Thẩm Vân Đình còn đang tự nói.
[Bà xã, em là người lớn, hiểu chuyện một chút. Xin lỗi cô bé một chút, chuyện sẽ qua thôi!]
Tôi không để ý đến Thẩm Vân Đình nữa.
Ngày hôm sau, hắn mới biết tôi thật sự không có con, và sau này không bao giờ có thể sinh con nữa. Hắn không đến thăm tôi, mấy ngày nay vẫn ở cùng Lâm Vi Vi, cho đến ngày tôi xuất viện. Khi đến bệnh viện thăm tôi, hắn ôm một bó hoa hồng sâm banh, bông hoa yêu thích của tôi.
“Bà xã, anh xin lỗi.”
Tôi không nói gì, đối với người đàn ông này đã hoàn toàn thất vọng. Bây giờ, tôi chỉ có thể lấy lại tài sản thuộc về mình, không thể tiện nghi cho bọn họ.
Trước khi Thẩm Vân Đình đến, chị Vân và mấy nhân viên kỳ cựu đã đến thăm tôi. Họ cho tôi xem vòng bạn bè mới nhất của Lâm Vi Vi. Cô ta ngồi trên đùi người đàn ông, người đàn ông không lộ mặt, hai tay mười ngón đan chặt.
Tiêu đề:
[Chú, cục cưng và tiểu cục cưng, một nhà ba người hạnh phúc.]
Thật là một gia đình ba người đáng kinh tởm.
“Thẩm Vân Đình, Lâm Vi Vi, anh định làm gì bây giờ?”
Hắn do dự vài giây, khẽ cắn môi như hạ quyết tâm rất lớn.
“Tĩnh Nghi, anh biết anh có lỗi với em. Anh là một người đàn ông, ngay từ đầu chẳng qua là tìm chút kích thích. Mấy năm nay, hôn nhân của chúng ta tựa như một đầm nước đọng, em phải cho phép anh thỉnh thoảng phạm sai lầm. Nhưng sự tình phát triển đến bây giờ, đã không phải là điều anh có thể khống chế.”
“Anh đã phụ lòng em, không thể phụ lòng Vi Vi nữa. Cô ấy nhỏ như vậy đã theo anh, bây giờ còn… còn mang thai. Tỉnh tỉnh mê mê cái gì cũng không biết. Trong nhà cô ấy nghiêm, anh không cưới cô ấy, thì cô ấy sẽ bị bố cô ấy đánh chớt.”
“Hơn nữa……”
Thẩm Vân Đình do dự vài phần rồi kiên trì nói tiếp.
“Anh là độc đinh đời thứ ba của Thẩm gia. Anh không thể không có hậu duệ, truyền thừa của Thẩm gia không thể đoạn.”
Lâm Vi Vi dùng cách tự tử và đứa con trong bụng để giữ hắn lại. Vốn Thẩm Vân Đình còn đang do dự, biết tôi không thể sinh, xong lập tức quyết định ly hôn. Phụ tâm bạc hạnh, lang tâm cẩu phế. Tôi trào phúng nhìn hắn.
“Tra nam tiện nữ, đánh chớt cũng là đáng đời. Người mang gen này, sinh ra cũng là tai họa xã hội.”
“Còn truyền thừa Thẩm gia không thể đoạn, ha! Ba đời bần nông Thẩm gia mấy người, lại còn cần truyền thừa xuống.”
Thẩm Vân Đình rất ngạc nhiên, trước sự thiếu nghiêm túc của tôi lúc này. Ở trong mắt hắn, tôi luôn luôn tri thức ưu nhã, dịu dàng săn sóc.
“Tĩnh Nghi, em không phải người cay nghiệt như vậy. Anh biết, em nhất thời không chấp nhận được. Nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu trong nhà đều cho em. Cổ phần công ty em nhận 20%. Em còn trẻ, sau này sẽ gặp đúng người.”
“Thẩm Vân Đình, anh cho rằng tôi là đứa con nít 3 tuổi hay sao? Anh ngoại tình. Anh còn đẩy tôi, bởi vì anh mà tôi không bao giờ làm mẹ được nữa. Anh là bên sai lầm, tôi không làm anh tay trắng ra khỏi nhà đã là tốt lắm rồi. Lại còn 20% cổ phần, lừa gạt đấy!”
“Tĩnh Nghi, công ty mặc dù là chúng ta đồng sáng lập. Nhưng nếu như, không có anh hai năm này không ngừng cố gắng, thì sẽ không có khả năng phát triển quy mô thành lớn như vậy. Em là phụ nữa, 20% cổ phần đã đủ cho em sống tốt về sau rồi!”
Nhà đều xây xong, xách túi vào ở, nhưng hắn lại ngang nhiên còn cảm thấy mình lao khổ công cao. Bọn cặn bã đều tự tin như vậy sao?
——–