Giấc mộng vỡ tan: Báo ứng cho kẻ ngoại tình - Phần 1
“Phu nhân, tôi là trợ lý Lý. Hiện tại, ở bệnh viện nhân dân Hiệp Hòa, Thẩm tổng xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng. Tình huống nguy cấp, cần ngài tới đây một chuyến.”
Lúc nhận được điện thoại của trợ lý Thẩm Vân Đình, tôi đang cùng một nhóm luật sư nghiên cứu xem: làm thế nào mới có thể lấy được nhiều tài sản hơn, từ trong tay Thẩm Vân Đình.
——————
Hai chúng tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cùng nhau thành lập công ty. Thẩm Vân Đình là bên sai lầm trong hôn nhân, tình thế đối với tôi vẫn rất có lợi. Bởi vì liên quan đến một loạt vấn đề như cổ phần công ty, tôi và Thẩm Vân Đình đã tranh cãi rất lâu, nhưng vẫn chưa đạt được thỏa thuận. Và việc ly hôn hết lần này đến lần khác bị trì hoãn.
Đứa bé trong bụng Lâm Vi Vi cũng từ hai tháng, kéo dài tới tháng tám, đã sắp sinh cũng không thể thành công thượng vị. Nghe nói, bố của Lâm Vi Vi là giáo sư đại học, gia giáo rất nghiêm. Thẩm Vân Đình vẫn không ly hôn được, khiến cô ta gấp đến độ không thể chờ nổi.
Cô ta có quả thực có năng khiếu làm diễn viên hài. Gia giáo nghiêm, vậy mà còn làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác. Cũng không biết, bằng giáo viên của bố cô ta lấy được như thế nào. Ngay cả con gái làm tiểu tam cũng ủng hộ. Thẩm Vân Đình đương nhiên không đành lòng, để cho tình yêu đích thực vô danh vô phận sinh con. Hắn tìm mọi cách để trước khi đứa bé ra đời, cùng Lâm Vi Vi đăng ký kết hôn. Vì thế hắn đã bắt đầu nhả ra, cho tôi những điều kiện tự cho là rất ưu việt. Nhưng không đủ, cặn bã ngoại tình không được chớt tử tế, không lột da hắn một tầng, tôi không họ Tô. Dù sao thì, người gấp cũng không phải tôi.
Không ngờ, đúng là thiên đạo luân hồi, trời xanh không tha cho ai. Ông trời cũng nhìn không nổi: tra nam phong lưu khoái hoạt, không gặp báo ứng. Ông trời phù hộ, tín nữ thành tâm cầu nguyện, Thẩm Vân Đình không chớt cũng liệt.
Trong điện thoại di động, lại truyền đến giọng nói sốt ruột của Tiểu Lý.
“Phu nhân, ngài mau tới đây đi. Lỡ như có việc gì cần phải có chữ ký của người nhà, tôi không thể quyết định được!”
“Ha ha………………”
Nghe được tin tức tốt này, tôi nhịn không được cười to. Rất lâu rồi mới được vui vẻ như vậy ! Các luật sư xung quanh ai nấy đưa mắt nhìn nhau, cho rằng: tôi bị đám đàn ông cặn bã ngoại tình làm cho tức điên lên. Tôi sờ sờ anh luật sư đẹp trai nhất, mỉm cười hỏi Tiểu Lý.
“Tiểu Lý, người đã chớt chưa?”
Một số luật sư hoảng hốt
“Thuê kẻ ghiếc người?”
Đây chính là phạm pháp nha! Đáng tiếc không như mong muốn, mệnh của tên cặn bã này quá cứng.
“Tình hình không ổn lắm, nhưng bác sĩ đang toàn lực cấp cứu. Vẫn còn hy vọng.”
“ Haiz! Nhân sinh quả nhiên tràn ngập tiếc nuối…… Tiểu Lý à! Nói với bác sĩ một chút, mệt mỏi thì tạm dừng phẫu thuật nghỉ ngơi một chút. Đều là người của tổ quốc, đừng để mệt mỏi. Bây giờ, tôi sẽ qua. Tôi là người thân duy nhất còn sống của Thẩm tổng các cậu. Vạn nhất vận khí của anh ta may mắn chớt, tôi cũng nên đi gặp mặt anh ta lần cuối cùng.”
Cúp điện thoại tôi vui vẻ tuyên bố.
“Bây giờ, chúng ta hãy gác việc ly hôn sang một bên. Trọng tâm sẽ là nhận tài sản thừa kế. Tôi sẽ đi ký giấy từ bỏ điều trị trước, mấy người cứ chuẩn bị một chút đi!”
Bố mẹ Thẩm Vân Đình đều không còn. Trên pháp luật, thì hắn chỉ có một mình tôi là người thân, cho nên khả năng cao, sẽ không có vấn đề gì về quyền thừa kế. Tôi lấy túi ra trang điểm lại. Tôi muốn dùng trạng thái tốt nhất, để nghênh đón ngày tốt lành hôm nay. Thật sự là ngẫm lại liền vui vẻ!
Thần tài đến…… Thần tài đến……
……
Tiểu Lý là trợ lý bên người Thẩm Vân Đình, biết tôi và Thẩm Vân Đình bởi vì Lâm Vi Vi mà ầm ĩ ly hôn. Nghe tôi có vẻ tiếc nuối, mong Thẩm Vân Đình đi tìm cái chớt. Tiểu Lý nhìn đèn đỏ sáng lên trước cửa phẫu thuật, cảm thấy ông chủ đại khái lành ít dữ nhiều. Vẫn là nên chỉnh sửa, gửi sơ yếu lý lịch chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Có lẽ lần tiếp theo sẽ gặp sếp tốt hơn!
Trên đường lái xe đến bệnh viện, hồi tưởng lại cuộc đời Thẩm Vân Đình và nửa đời trước của tôi, tôi không khỏi thổn thức. Tôi và hắn từ nhỏ là thanh mai trúc mã, yêu nhau lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp kết hôn. Mỗi người đều nói: chúng tôi là một đôi trời sinh. Ngày kết hôn, Thẩm Vân Đình kích động rơi lệ:
“Vợ à, cưới được em là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.”
Sau khi kết hôn, tôi dùng số tiền bồi thường từ cái chớt của bố mẹ tôi, để giúp Thẩm Vân Đình gây dựng sự nghiệp. Vì phát triển công ty tăng ca đến khuya, không đến một năm tôi liền bị bệnh bao tử. Lúc truyền nước biển ở bệnh viện, Thẩm Vân Đình đau lòng kéo tay tôi thề.
“Tĩnh Nghi, đời này anh tuyệt không phụ em. Nếu không sẽ bị trời đánh, sống không bằng chớt.”
Nhìn đi ! Thề mà không làm được, này không phải sắp chớt rồi sao. Khi đó tình yêu của chúng tôi nóng bỏng như vậy. Luôn cho rằng tình yêu có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, chúng tôi có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Kết hôn năm thứ năm, công ty phát triển mạnh mẽ nhờ những nỗ lực chung của chúng tôi. Thẩm Vân Đình trở thành thương nhân mới nổi của thành phố Bắc Kinh. Mỗi người đều phải gọi hắn một tiếng Thẩm tổng. Ông xã đau lòng thân thể của tôi, bảo tôi nhân cơ hội lui ra, ở nhà làm một cô gái nhỏ hạnh phúc.
Năm năm kết hôn, tôi đã mang thai hai lần, nhưng hai lần đều không thể giữ được đứa bé. Bởi vì bố mẹ qua đời sớm, tôi vẫn hy vọng có thể có một gia đình hạnh phúc. Nhà này có tôi, có Vân Đình, còn có một đứa con. Bác sĩ nói thân thể tôi không tốt, không thể vất vả nữa, muốn mang thai phải điều dưỡng thân thể thật tốt. Vì thế, tôi đồng ý rời khỏi công ty.
Ngay từ đầu, tất cả đều rất tốt. Tuy rằng, không thể mỗi ngày cùng nhau làm việc ở công ty, nhưng Thẩm Vân Đình vẫn săn sóc trước sau như một. Tôi đăng ký lớp cắm hoa, lớp trà nghệ, cuộc sống trôi qua tự do thoải mái.
Yêu và không yêu đôi khi rất rõ ràng. Thẩm Vân Đình về nhà càng ngày càng muộn. Số lần đi công tác càng ngày càng thường xuyên. Giữa chúng tôi cũng càng lúc càng không có gì để nói. Tôi cảm nhận được khủng hoảng, muốn cố gắng vãn hồi tình cảm nhiều năm. Tôi cho rằng: chỉ là tình yêu nồng cháy lâu ngày, biến thành tình thân bình thản, lại không nghĩ tới hắn sẽ ngoại tình.
——–