Chồng Tôi Lại Yêu,... Nhưng Không Phải Tôi - Phần 3
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay để ủng hộ tác giả!
Một giọng nói giễu cợt vang lên ở cửa. Tôi cau mày ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Tiêu Văn đang dựa người vào cửa văn phòng, cười trên nỗi đau của người khác. Tôi phớt lờ anh ta, tiếp tục cúi đầu làm việc, thuận miệng đáp trả:
“Tần tiên sinh, tôi nghĩ, gõ cửa là phép lịch sự cơ bản nhất của một con người.”
Tần Tiêu Văn lại không để tâm, đi vào ngồi xuống, vắt chéo chân, vẻ mặt tự mãn:
“Hứa tiểu thư, tôi nghĩ, với mối quan hệ hai mươi năm của chúng ta, có thể bỏ qua những nghi thức giả tạo này.”
Tôi lưu tài liệu, gập máy tính xách tay lại, nhướng mày nhìn anh ta:
“Ngay cả chuyện tôi ly hôn cũng biết. Mối quan hệ hai mươi năm, vẫn chưa đủ để Tần tiên sinh, có thể thâu tóm mọi việc, điều tra được nhiều chuyện riêng tư của tôi như vậy ?”
Tần Tiêu Văn nhún vai:
“Chuyện này thì có là gì ! Dư Trì Cẩm ngoại tình, muốn ly hôn, đã sớm truyền rần rần khắp công ty rồi.”
“Nghe nói, anh ta đã xin nghỉ bệnh cả tuần nay rồi.”
“Ngược lại là cô, vẫn đi làm đúng giờ, thật lợi hại.”
Truyền rần rần? Sao công ty anh ta lại biết chuyện này? Tôi đột nhiên nhớ đến lời Ôn Nguyệt Đường nói.
“Hôm đó, tôi nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn làm việc.”
Ôi trời, đau đầu quá. Trong bảy năm chung sống, chúng tôi chưa bao giờ để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc. Bây giờ, anh ta lại chẳng thèm kiêng nể gì. Chỉ là không ngờ, lớp giấy này, một khi đã bị đâm thủng, lại là một lỗ hổng lớn như vậy.
Tôi thu hồi suy nghĩ, sắp xếp lại tài liệu trong tay. Mấy tuần nay, tuy rằng trong lòng rất mệt mỏi, nhưng tôi chưa bao giờ, để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Hôn nhân đối với tôi mà nói, rất quan trọng, nhưng tôi chưa bao giờ, coi nó là chỗ dựa cuối cùng của mình. Sự thật chứng minh, nó quả thật không thể làm chỗ dựa cho tôi.
“Dư Trì Cẩm vẫn vô dụng như ngày nào.” Tôi nói.
Tần Tiêu Văn ngồi bên cạnh cười ha hả một hồi lâu, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nghiêm mặt nói:
“À đúng rồi, luật sư Hứa.”
“Gần đây, Tần thị và Tống thị có một dự án lớn muốn hợp tác. Cô đến hướng dẫn đội ngũ pháp chế của chúng tôi một chút đi.”
“Hợp đồng cố vấn vẫn chưa hết hạn.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn thời gian, bèn cầm túi xách lên.
“Bây giờ đi luôn đi.”
Tần Tiêu Văn coi như, là thanh mai trúc mã của tôi. Từ hồi học lớp chọn của cấp 2, cho đến khi tốt nghiệp cấp 3. Hai chúng tôi, luôn là đối thủ cạnh tranh trên phương diện học tập, là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống. Chỉ là, sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh ta vì muốn kế thừa sản nghiệp gia đình, nên đã đi du học nước ngoài. Còn tôi, vì theo đuổi ước mơ, nên đã ở lại trong nước, học tại trường đại học A danh tiếng nhất.
Mấy năm trước, anh ta tốt nghiệp thạc sĩ, trở về nước tiếp quản sản nghiệp gia đình. Đồng thời phát triển công ty ngày càng lớn mạnh, chính là Tần thị bây giờ. Còn tôi và Tần thị, vẫn luôn có hợp đồng cố vấn pháp luật. Vì vậy, vô tình, tôi và Tần Tiêu Văn lại trở thành đối tác của nhau.
Trùng hợp là, nơi Dư Trì Cẩm làm việc, chính là Tần thị. Nhưng tôi luôn luôn phân biệt rõ ràng, giữa công việc và cuộc sống. Cũng giống như Tần thị, không hề biết mối quan hệ giữa tôi và Dư Trì Cẩm. Tôi cũng chưa bao giờ nhắc đến công việc của Dư Trì Cẩm với Tần Tiêu Văn. Mọi người đều dựa vào năng lực của bản thân, tự mình vươn lên.
Trên xe, Tần Tiêu Văn nghiêng đầu sang một bên, ngắm phong cảnh, đột nhiên như vô tình hỏi tôi:
“Cô thật sự muốn ly hôn sao?
“Là bởi vì cô Ôn gì đó sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Anh ta rất ít khi hỏi đến chuyện riêng tư của tôi, vậy mà hôm nay, anh ta đã hỏi đến hai lần. Tôi mỉm cười đáp trả:
“Tần tổng, xin đừng xen vào chuyện của tôi.”
Tần Tiêu Văn bĩu môi, quay đầu đi, không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi cũng không rảnh để ý đến anh ta, tiếp tục sắp xếp tài liệu trong tay. Xe chạy đến tòa nhà Tần thị, lại bất ngờ nhìn thấy Dư Trì Cẩm. Anh ta trông tiều tụy hơn rất nhiều, râu ria xồm xoàm, trạng thái rất tệ. Ôn Nguyệt Đường đứng bên cạnh, nhẹ nhàng khoác tay anh ta, ngẩng đầu nói chuyện với anh ta. Tôi còn chưa kịp lên tiếng, mặt Tần Tiêu Văn đã tối sầm lại. Anh ta cúi đầu chửi thề một câu, nói với tài xế:
“Bây giờ, mèo chó gì cũng có thể đứng trước cửa Tần thị, thể hiện tình cảm rồi sao?”
Tài xế rất lanh lợi, lập tức bấm còi hai tiếng, nhân viên an ninh của Tần thị nhanh chóng dọn dẹp đường. Ôn Nguyệt Đường và Dư Trì Cẩm bị mời sang một bên một cách lịch sự, nhường đường cho xe đi. An ninh của Tần thị rất tốt, người phụ trách liên quan đã sớm đứng đợi ở cửa. Lúc xuống xe, người phụ trách dự án nhanh chóng đưa tài liệu cho tôi và Tần Tiêu Văn, một đám người vây quanh chúng tôi, đi về phía phòng họp.
“Ý Hoan.”
Từ xa, hình như tôi nghe thấy có người gọi tên tôi.
“… Luật sư Hứa, về nội dung này, lát nữa sẽ có bộ phận pháp chế trao đổi cụ thể với cô.”
Người phụ trách dự án bên cạnh lên tiếng, liệt kê rõ ràng những nội dung trọng điểm, đồng thời đánh dấu những phần có vấn đề. Sự chú ý của tôi quay trở lại dự án, đưa tay lật giở tài liệu.
“Phần nội dung này, lát nữa chúng ta sẽ tập trung thảo luận.”
Vừa ra khỏi văn phòng luật sư, tôi đã nhìn thấy Dư Trì Cẩm đứng bên đường. Anh ta râu ria xồm xoàm, quầng thâm mắt gần như rớt xuống đất. Anh ta chặn đường tôi, trên tay cầm một tờ giấy, hốc mắt đỏ hoe:
“Em thật sự muốn nhẫn tâm như vậy sao?”
“Ngoại trừ chuyện của Ôn Nguyệt Đường, anh tự nhận thấy, bản thân không có chỗ nào có lỗi với em trong hôn nhân. Tại sao em cứ nhất quyết phải ly hôn với anh?”
“Anh sai rồi. Em muốn anh thế nào cũng được.”
Tôi liếc nhìn tờ giấy trong tay anh ta, xem ra là đã nhận được giấy triệu tập của tòa án rồi. Vậy nên, chẳng trách anh ta lại đột nhiên đến tìm tôi, cầu xin tha thứ. Tôi cười khẩy:
“Tại sao phải ngoại trừ Ôn Nguyệt Đường ?”
“Dư Trì Cẩm, anh cho rằng: anh không có chỗ nào có lỗi với tôi, đó là anh cho rằng thôi.”
“Vợ chồng một thời, anh nên suy nghĩ xem, làm thế nào để chúng ta ly hôn trong hòa bình.”
Dường như Dư Trì Cẩm bị đả kích rất lớn, lẩm bẩm: “Em thật sự muốn ly hôn sao…”
Hình như anh ta đã nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ:
“Có phải, em… thích người khác rồi không?
“Lần trước ở Tần thị, anh thấy em và Tần tổng ở bên nhau. Anh gọi em mà em cũng không thèm để ý…”
“Dư Trì Cẩm.” Tôi ngắt lời anh ta.
Tôi nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, sự chán nản, đau buồn, điên cuồng, ghen tuông trong mắt anh ta, dường như sắp tràn ra ngoài. Người này, không còn là chàng trai trong sáng, hoạt bát, như gió như sương năm nào nữa rồi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói từng chữ:
“Anh có biết, anh đang nói gì không?”
“Anh cho rằng, ai cũng giống như anh sao?”
“Anh cho rằng, anh ti tiện thì người khác cũng phải ti tiện, giống như anh sao?”
“Từ khi nào, anh lại biến thành như vậy?”
Dường như, anh ta cũng ý thức được mình đã lỡ lời. Đưa tay muốn kéo tôi, nhưng lại chỉ nắm được khoảng không. Anh ta mấp máy môi, giọng khàn đặc:
“Xin lỗi, đừng… rời xa anh…”
Tôi không thèm nhìn, trực tiếp nghiêng người bước qua anh ta, rời đi. Ánh nắng ban mai, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Sự yên tĩnh của buổi sớm, dường như bị một âm thanh nào đó quấy nhiễu.
Tôi mặc đồ ngủ đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra. Dưới lầu, hoa hồng xanh trải đầy đất, xếp thành hình trái tim thật to. Những người dân trong khu chung cư đi dạo buổi sáng, đều tò mò nhìn, muốn xem một màn lãng mạn náo nhiệt.
Dư Trì Cẩm đứng bên cạnh hoa hồng xanh, chiếc áo sơ mi trắng gần như phát sáng, dưới ánh nắng mặt trời. Nhìn thấy tôi kéo rèm cửa sổ, anh ta nở nụ cười rạng rỡ. Anh ta vẫy tay, gọi to tên tôi:
“Hứa Ý Hoan, anh thích em! Anh yêu em!”
Tôi “xoạt” một cái kéo rèm cửa sổ lại. Sáng sớm đã gây chuyện mất hứng. Anh ta cho rằng: anh ta vẫn là chàng trai hai mươi tuổi ngây thơ, không sợ trời, không sợ đất năm đó sao? Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho ban quản lý khu chung cư:
“Trong khu chung cư có người gây rối trật tự công cộng, ảnh hưởng đến môi trường yên tĩnh, sạch đẹp của khu chung cư.”
Ban quản lý phản hồi rất nhanh:
“Vâng, tiểu thư, chúng tôi sẽ lập tức cử người đến kiểm tra.”
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy sảng khoái tinh thần. Ánh sáng chính nghĩa. Chiếu rọi khắp muôn nơi. Đồng thời, điện thoại tôi lại nhận được một tin nhắn. Tôi mở tin nhắn, khóe môi khẽ cong lên. Song hỷ lâm môn.
Ngày mở phiên tòa, Dư Trì Cẩm đã đến. Anh ta mặc vest, đi giày da, là bộ vest tôi thích nhất, đeo chiếc nhẫn cưới đã nhiều năm không đeo. Trong lúc hòa giải trước khi xét xử, anh ta nói rõ: không muốn ly hôn. Sau đó nhìn tôi, ánh mắt kiên định:
“Giữa chúng ta, không hề có chuyện tình cảm rạn nứt. Vụ kiện này, chỉ cần anh không đồng ý ly hôn, thì chúng ta sẽ không ly hôn được.”
“Ý Hoan, những điều này, đều là em dạy anh.”
“Anh vẫn còn yêu em, quay về đi.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của anh ta, tôi bật cười:
“Vậy anh có nhớ, em đã từng dạy anh: Hứa Ý Hoan tôi, chưa bao giờ đánh trận nào, mà không chuẩn bị kỹ càng chưa?”
Thẩm phán thấy tình hình không ổn, sợ chúng tôi cãi nhau, liền gọi tôi sang một bên, thở dài:
“Luật sư Hứa, cô cũng nghe thấy rồi đấy, anh ta không đồng ý ly hôn. Đây là lần đầu tiên, hai người kiện ly hôn…”
Tôi gật đầu. Những lời này có ý nghĩa gì, tôi hiểu rõ. Trong lần đầu tiên kiện, nếu đối phương không đồng ý, mà không có tình trạng hôn nhân rạn nứt, về cơ bản sẽ bị bác đơn ly hôn. Lần đầu tiên khởi kiện, rất khó để ly hôn ngay trong một lần. Dư Trì Cẩm nói đúng.
“Hay là, hai người hòa giải làm hòa. Đến lần khởi kiện ly hôn thứ hai, thì biên bản lần này, có thể làm bằng chứng cho việc hôn nhân rạn nứt.”
Vị thẩm phán đề nghị. Sao tôi có thể không biết được chứ ? Trong trường hợp không có bằng chứng chứng minh hôn nhân rạn nứt, thì hòa giải làm hòa cũng là một cách đơn giản, nhanh chóng, đặt nền móng cho lần khởi kiện thứ hai.
Nhưng… Tôi lắc đầu: “Tôi kiên quyết ly hôn.”
Vị thẩm phán hiểu ý, gật đầu: “Được, vậy chuẩn bị khai tòa.”
Dư Trì Cẩm rất thông minh, không tìm luật sư để hầu tòa với tôi, chỉ tìm người viết một bản tự bào chữa hoàn mỹ. Từng chữ từng chữ đều bày tỏ tình cảm chín năm của chúng tôi.
Yêu nhau hai năm, kết hôn bảy năm, từng chút từng chút một, khiến người ta cảm động. Sau chiêu bài tình cảm không đồng ý ly hôn, còn có vấn đề phân chia tài sản, nếu ly hôn phải giải quyết như thế nào. Có thể nói là cực kỳ cẩn thận.
Là một luật sư, những lời tự bào chữa này, tôi đã quá quen thuộc. Bây giờ, những chiêu trò này lại được sử dụng trên người tôi. Nhìn anh ta đọc từng chữ từng chữ một, đằng sau sự bộc lộ cảm xúc, là những toan tính ẩn giấu trong câu chữ. Sự cẩn thận, dè dặt đó, tôi liếc mắt một cái là nhìn thấu. Đột nhiên rất muốn cười.
Tôi vẫn luôn cho rằng, là do đã kết hôn bảy năm, tình cảm của chúng tôi quá nhàm chán. Hóa ra, là tình cảm bảy năm của chúng tôi, đã sớm bị bào mòn rồi. Lúc đưa ra chứng cứ, Dư Trì Cẩm nhìn thấy đoạn video đó. Anh ta nhìn thấy, cảnh mình ôm eo Ôn Nguyệt Đường, mỉm cười một cách thản nhiên
“Giới thiệu với mọi người, đây là Ôn Nguyệt Đường, bạn gái tôi.”
Nghe thấy tiếng reo hò, huýt sáo, chúc phúc của mọi người trong video, sắc mặt anh ta dần dần trở nên tái nhợt, nửa ngày cũng không nói nên lời. Khi đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của tôi và Ôn Nguyệt Đường được phát ra, các ngón tay anh ta siết chặt, trắng bệch. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, dường như đang trách móc tôi: tại sao lại ghi âm. Mãi đến khi vị thẩm phán nhắc nhở, yêu cầu anh ta tiến hành tranh luận, anh ta mới run rẩy lên tiếng:
“Anh chỉ nói đùa thôi.”
“Giữa anh và cô ấy không có quan hệ gì. tất cả đều là, cô ấy tự mình đa tình.”
Tôi đoán, anh ta sẽ biện minh như vậy, dù sao, khả năng nói dối của anh ta vẫn luôn vụng về như vậy. Anh ta lật giở các điều luật trong tay, run rẩy đọc điều luật trong Bộ luật Dân sự. Liên tục lặp đi lặp lại rằng: tình trạng của chúng tôi chưa đến mức nghiêm trọng đến nỗi hôn nhân tan vỡ. Liên tục nhấn mạnh rằng: tôi không có bằng chứng chứng minh giữa họ có quan hệ thực sự. Lần này tôi thật sự bật cười:
“Vốn dĩ, muốn giữ lại cho anh chút mặt mũi cuối cùng.”
“Bây giờ không cần nữa.”
Tôi nhìn vị thẩm phán, lấy ra một bản báo cáo giám định.
“Tôi xin bổ sung một nhóm bằng chứng cuối cùng: Báo cáo giám định ADN.”
Ngày Dư Trì Cẩm tặng hoa hồng xanh dưới lầu nhà tôi. Tôi nhận được tin nhắn của Ôn Nguyệt Đường. Là một bức ảnh. Phiếu siêu âm cô ấy chụp. Kèm theo một câu:
[Chị đã giúp em. Lần này, đến lượt em giúp chị.]
Nhìn dòng tin nhắn này, ánh mắt tôi trở nên u ám khó hiểu. Dư Trì Cẩm nhìn bản báo cáo giám định ADN, đột ngột đứng bật dậy.
“Không thể nào!”
Vị thẩm phán gõ búa pháp đình: “Bị cáo, chú ý giữ gìn trật tự pháp đình.”
Tôi nhìn anh ta, mỉm cười:
“Nếu có ý kiến khác, có thể yêu cầu tòa án chỉ định cơ quan giám định, tiến hành giám định ADN lại.”
Dư Trì Cẩm nhìn tôi, nửa ngày không nói nên lời. Với sự hiểu biết của anh ta về tôi, anh ta biết, tôi chưa bao giờ nói đùa. Sắc mặt anh ta cuối cùng cũng dần dần trở nên tái nhợt. Không còn nói được lời nào nữa.
———-
Comments for chapter "Phần 3"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories