Chồng Cũ, Tiểu Tam Và Tôi: Đừng Khóc Khi Tôi Trả Đủ Cả Vốn Lẫn Lời - Phần 3
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Bên dưới ngồi đầy người thân, bạn bè. Tôi trà trộn trong đám đông, nhìn Diệp Huệ và Trương Bác sắp sửa tuyên thệ, dưới sự chủ trì của người dẫn chương trình, và trao nhẫn cho nhau. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị tuyên thệ, tôi dùng nick ảo gửi video, ghi âm và ảnh đã được cắt ghép, cho mẹ chồng mặc đồ đỏ, mặt mày đang hớn hở.
Xem xong những thứ tôi gửi, mặt bà từ đỏ chuyển sang đen, cho đến khi đen như Bao Công. Bà ta bước lên, kéo Diệp Huệ trên sân khấu xuống, các vị khách bên dưới nhìn đầy nghi hoặc. Mẹ chồng cố gắng giữ bình tĩnh, nói rằng có chút việc, xem ra bà ta muốn giữ thể diện cho con trai mình.
Bà ta kéo Diệp Huệ ra hành lang bên ngoài, Diệp Huệ khó hiểu hỏi có chuyện gì, Trương Bác muốn đi theo thì bị mẹ chồng quát lại. Tôi lặng lẽ đi theo, chuẩn bị quay phim. Ở hành lang, mẹ chồng mặt mày đen sì chất vấn Diệp Huệ:
Xem xong những thứ tôi gửi, mặt bà từ đỏ chuyển sang đen, cho đến khi đen như Bao Công. Bà ta bước lên, kéo Diệp Huệ trên sân khấu xuống, các vị khách bên dưới nhìn đầy nghi hoặc. Mẹ chồng cố gắng giữ bình tĩnh, nói rằng có chút việc, xem ra bà ta muốn giữ thể diện cho con trai mình.
Bà ta kéo Diệp Huệ ra hành lang bên ngoài, Diệp Huệ khó hiểu hỏi có chuyện gì, Trương Bác muốn đi theo thì bị mẹ chồng quát lại. Tôi lặng lẽ đi theo, chuẩn bị quay phim. Ở hành lang, mẹ chồng mặt mày đen sì chất vấn Diệp Huệ:
“Tối hôm kia cô đi đâu?”
“Mẹ, con không đi đâu cả, con đi dạo gần nhà thôi.”
“Mẹ, con không đi đâu cả, con đi dạo gần nhà thôi.”
Làm tiểu tam quả nhiên da mặt phải dày, tiếng “mẹ” này gọi thật trôi chảy.
“Tôi thấy cô là chạy đi dan díu với người khác rồi! Đồ con đĩ thối tha! Xem tôi có đánh chớt cô không!”
“Tôi thấy cô là chạy đi dan díu với người khác rồi! Đồ con đĩ thối tha! Xem tôi có đánh chớt cô không!”
Sức bùng nổ của mẹ chồng vẫn rất mạnh, chắc là do nhảy đầm quảng trường nhiều. Bà ta đột nhiên lao tới, nhặt cây chổi trên đất lên, đánh vào người Diệp Huệ, vừa đánh vừa mắng. Diệp Huệ ôm bụng kêu cứu mạng, miệng mắng “đồ điên”, không ngừng né tránh, muốn chạy đi tìm Trương Bác.
Mẹ chồng nào có tha cho cô ta. Mang thai con người khác, còn dám đòi con trai mình 30 vạn, còn dám gả vào nhà họ. Không đánh chớt cô ta, thì làm sao hả giận! Mẹ chồng tăng lực đánh, bắt đầu giật tóc Diệp Huệ, suýt nữa kéo váy cưới của cô ta xuống. Diệp Huệ cũng không chịu thua, đạp cho mẹ chồng một cái. Mẹ chồng tức giận, giơ cây chổi bên cạnh lên, đánh Diệp Huệ một cái, trúng ngay bụng cô ta. Chỉ nghe thấy cô ta “á” một tiếng, đau đớn ngã xuống đất, mấu chảy ra từ dưới người cô ta.
Lúc này, Trương Bác nghe thấy tiếng động chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, sững sờ. Mẹ chồng không muốn để người khác biết chuyện xấu trong nhà, nhưng đối với tôi, đây lại là một màn kịch hay. Tôi không khách khí kết nối với màn hình lớn trong sảnh, chia sẻ đoạn ghi hình cho các vị khách ngồi bên dưới, kèm theo cả những video và ghi âm trước đó. Các vị khách trong sảnh lập tức xôn xao, bọn họ bàn tán, ùa ra xem trận chiến mẹ chồng nàng dâu ở hành lang. Một đám cưới biến thành một trò hề lố bịch. Bên ngoài, còn có phóng viên mà tôi tìm đến. Bọn họ chạy vào phỏng vấn Trương Bác và mẹ chồng, nhất thời hỗn loạn.
Trương Bác không quan tâm đến mẹ chồng đang tức đến mức sắp ngất, xông qua vòng vây của các phóng viên, ôm Diệp Huệ, gọi cấp cứu. Diệp Huệ được đưa vào bệnh viện, một chổi của mẹ chồng đã khiến cô ta sảy thai. Vì trước đây, cô ta đã từng phá thai nhiều lần, sau này sẽ rất khó mang thai.
Mẹ chồng lại lớn tiếng kêu: sảy thai càng tốt. Dù sao, cũng không phải là giống nhà họ Trương. Trương Bác cũng xem được video và ghi âm, không tin vào sự thật, nên đã đi làm xét nghiệm ADN. Một tuần sau, kết quả xét nghiệm ADN cho thấy: đứa bé Diệp Huệ đang mang thai, quả nhiên không phải của mình, hơn nữa tháng tuổi cũng không đúng. Anh ta hoàn toàn hết hy vọng với Diệp Huệ, cùng mẹ chồng đến bệnh viện, ép Diệp Huệ trả lại tiền.
Tôi nghe đoạn ghi âm ở bệnh viện, mà Giang Hồng gửi cho mình. Diệp Huệ nằm trên giường bệnh, bị mẹ chồng và Trương Bác thay phiên nhau oanh tạc. Sau khi trở mặt, bọn họ hoàn toàn là bộ dạng hận không thể bóp chớt cô ta. Lúc này, thêm dầu vào lửa là thích hợp nhất để hả giận. Giang Hồng dẫn theo mấy người, đẩy cửa phòng bệnh của Diệp Huệ ra, bắt đầu tố cáo Diệp Huệ là tiểu tam, còn sai người đánh cô ta. Giang Hồng mắng người rất lợi hại, giọng nói to, lời lẽ cay độc. Lần này Diệp Huệ coi như tiêu đời rồi. Diệp Huệ mặt mày tái nhợt, chịu đựng sự sỉ nhục và chửi rủa của người khác, bên cạnh không có một ai ra mặt bênh vực cô ta. Người yêu cũ Lý Ngạn, mà cô ta dốc hết lòng chiều chuộng, lại không biết đang ở nơi nào hưởng thụ.
Tôi gửi tất cả video ghi hình khiến Diệp Huệ mất hết mặt mũi, vào group chat công ty của cô ta. Đợi khi cô ta dưỡng bệnh xong, trở lại làm việc sẽ phát hiện: mình cần phải đối mặt với một cơn ác mộng khác. Lật đổ Diệp Huệ, thật là hả dạ.
Mẹ chồng nào có tha cho cô ta. Mang thai con người khác, còn dám đòi con trai mình 30 vạn, còn dám gả vào nhà họ. Không đánh chớt cô ta, thì làm sao hả giận! Mẹ chồng tăng lực đánh, bắt đầu giật tóc Diệp Huệ, suýt nữa kéo váy cưới của cô ta xuống. Diệp Huệ cũng không chịu thua, đạp cho mẹ chồng một cái. Mẹ chồng tức giận, giơ cây chổi bên cạnh lên, đánh Diệp Huệ một cái, trúng ngay bụng cô ta. Chỉ nghe thấy cô ta “á” một tiếng, đau đớn ngã xuống đất, mấu chảy ra từ dưới người cô ta.
Lúc này, Trương Bác nghe thấy tiếng động chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, sững sờ. Mẹ chồng không muốn để người khác biết chuyện xấu trong nhà, nhưng đối với tôi, đây lại là một màn kịch hay. Tôi không khách khí kết nối với màn hình lớn trong sảnh, chia sẻ đoạn ghi hình cho các vị khách ngồi bên dưới, kèm theo cả những video và ghi âm trước đó. Các vị khách trong sảnh lập tức xôn xao, bọn họ bàn tán, ùa ra xem trận chiến mẹ chồng nàng dâu ở hành lang. Một đám cưới biến thành một trò hề lố bịch. Bên ngoài, còn có phóng viên mà tôi tìm đến. Bọn họ chạy vào phỏng vấn Trương Bác và mẹ chồng, nhất thời hỗn loạn.
Trương Bác không quan tâm đến mẹ chồng đang tức đến mức sắp ngất, xông qua vòng vây của các phóng viên, ôm Diệp Huệ, gọi cấp cứu. Diệp Huệ được đưa vào bệnh viện, một chổi của mẹ chồng đã khiến cô ta sảy thai. Vì trước đây, cô ta đã từng phá thai nhiều lần, sau này sẽ rất khó mang thai.
Mẹ chồng lại lớn tiếng kêu: sảy thai càng tốt. Dù sao, cũng không phải là giống nhà họ Trương. Trương Bác cũng xem được video và ghi âm, không tin vào sự thật, nên đã đi làm xét nghiệm ADN. Một tuần sau, kết quả xét nghiệm ADN cho thấy: đứa bé Diệp Huệ đang mang thai, quả nhiên không phải của mình, hơn nữa tháng tuổi cũng không đúng. Anh ta hoàn toàn hết hy vọng với Diệp Huệ, cùng mẹ chồng đến bệnh viện, ép Diệp Huệ trả lại tiền.
Tôi nghe đoạn ghi âm ở bệnh viện, mà Giang Hồng gửi cho mình. Diệp Huệ nằm trên giường bệnh, bị mẹ chồng và Trương Bác thay phiên nhau oanh tạc. Sau khi trở mặt, bọn họ hoàn toàn là bộ dạng hận không thể bóp chớt cô ta. Lúc này, thêm dầu vào lửa là thích hợp nhất để hả giận. Giang Hồng dẫn theo mấy người, đẩy cửa phòng bệnh của Diệp Huệ ra, bắt đầu tố cáo Diệp Huệ là tiểu tam, còn sai người đánh cô ta. Giang Hồng mắng người rất lợi hại, giọng nói to, lời lẽ cay độc. Lần này Diệp Huệ coi như tiêu đời rồi. Diệp Huệ mặt mày tái nhợt, chịu đựng sự sỉ nhục và chửi rủa của người khác, bên cạnh không có một ai ra mặt bênh vực cô ta. Người yêu cũ Lý Ngạn, mà cô ta dốc hết lòng chiều chuộng, lại không biết đang ở nơi nào hưởng thụ.
Tôi gửi tất cả video ghi hình khiến Diệp Huệ mất hết mặt mũi, vào group chat công ty của cô ta. Đợi khi cô ta dưỡng bệnh xong, trở lại làm việc sẽ phát hiện: mình cần phải đối mặt với một cơn ác mộng khác. Lật đổ Diệp Huệ, thật là hả dạ.
Tiếp theo, tôi cần giành lại quyền nuôi con trai Bình Bình, từ tay Trương Bác, nhưng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Diệp Huệ sảy thai, mẹ chồng sẽ càng coi trọng Bình Bình. Cháu trai này, bà ta chắc chắn sẽ không buông tay.
Tôi dành một khoảng thời gian để học trang điểm và cách ăn mặc. Dần dần thay đổi hình tượng bà nội trợ vốn có của mình, trở lại làm một nữ nhân viên văn phòng xinh đẹp như trước kia. Sau đó, tôi dựa vào năng lực chuyên môn của mình, xin việc vào công ty của Trương Bác, trở thành nhân viên kế toán của anh ta. Khi Trương Bác nhìn thấy tôi ở công ty, anh ta vô cùng kinh ngạc. Hoàn toàn không ngờ tôi lại thay đổi lớn như vậy, cũng không rõ tôi đã vượt qua vòng phỏng vấn của nhân sự như thế nào, để vào được công ty của anh ta.
“Sao em lại đến đây?” Trương Bác vô cùng ngạc nhiên.
“Em đến làm việc chứ sao ! Em dựa vào nỗ lực của bản thân để đi làm. Anh cũng không cho phép sao? Anh là ông chủ công ty, mà lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy?” Tôi cố ý dùng lời lẽ kích anh ta, dù sao thì tôi nhất định phải làm việc ở đây.
“Tùy em, nhưng nếu làm không tốt bị sa thải thì đừng có kêu oan. Đi làm không giống như ở nhà nhàn nhã đâu ! ” Trương Bác nói xong thì bỏ đi.
Tôi cười lạnh một tiếng. Trương Bác trước kia, luôn xem thường tôi ở nhà làm nội trợ, nhưng anh ta làm sao biết được: làm nội trợ vất vả không kém gì đi làm. Lại còn không có lương và ngày nghỉ, bị người ta coi thường, những nỗ lực bỏ ra đều bị xem là lẽ đương nhiên.
Năm đó, nếu không phải anh ta và mẹ chồng không chịu thuê người giúp việc, cứ nhất quyết bắt tôi nghỉ việc, ở nhà chăm con. Mẹ chồng lại còn mê tín, Bình Bình bị ốm thì không chịu đưa đi khám, cho con uống cái gì mà bài thuốc dân gian ở quê, canh giun đất. Thì tôi cũng không đến mức, phải từ bỏ công việc yêu thích, từ bỏ tương lai, về nhà hầu hạ gia đình bọn họ. Tôi cũng học hành hơn mười năm, mới đổi lấy một công việc ổn định. Tại sao lại phải để tôi chịu ấm ức, vì lòng tự trọng của người đàn ông, mà hy sinh ước mơ của mình? Hơn nữa nực cười ở chỗ, Trương Bác hứa với tôi rằng: sẽ chăm sóc gia đình thật tốt, anh ta sẽ che chắn mọi sóng gió cho tôi, cho tôi một bến đỗ bình yên. Kết quả, những sóng gió trong đời tôi, đều là do anh ta mang đến. Nhìn bóng lưng anh ta đi xa dần, tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá, cho sự khinh suất và kiêu ngạo ngày hôm nay.
Công ty của Trương Bác chủ yếu kinh doanh nước hoa nam, danh tiếng không lớn lắm. Phong cách sản phẩm, tương đối phù hợp với tầng lớp trung lưu và một số nam giới trẻ tuổi. Lúc chúng tôi mới kết hôn, hoạt động kinh doanh của công ty rất tốt, thu nhập cao. Nhưng theo điều tra của tôi, mấy năm nay, công ty đã bị một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ chiếm mất thị phần lớn. Tôi bí mật liên lạc với người phụ trách của công ty đối thủ. Người phụ trách nghe nói tôi là vợ cũ của Trương Bác, ban đầu định từ chối hợp tác, tôi bèn kể cho anh ta nghe về mối thù của tôi với Trương Bác. Trương Bác và tiểu tam cùng mẹ chồng ngược đãi con trai tôi, tôi đảm bảo với anh ta rằng nhất định sẽ cùng anh ta đánh sập Trương Bác. Anh ta bị quyết tâm của tôi lay động, đồng ý hợp tác, còn tiết lộ cho tôi một chuyện cũ.
Hóa ra, ban đầu công ty của Trương Bác phát triển vượt bậc là do ăn cắp công thức bí mật của công ty bọn họ. Nhưng muốn có được bằng chứng, thì cần phải có được công thức nước hoa của công ty Trương Bác cách đây 3 năm. Tôi định đi lấy công thức này, đồng thời giúp anh ta điều tra công thức chính loại nước hoa chủ lực của công ty Trương Bác. Sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau đánh sập Trương Bác.
Chuyện này đối với tôi mà nói, không quá khó. Trước khi chúng tôi ly hôn, Trương Bác không giấu giếm tôi bất cứ chuyện gì trong công ty. Loại nước hoa bán chạy kia, là do tôi và anh ta cùng nghĩ ra công thức, chỉ là bây giờ đã có một số điều chỉnh. Mọi người trong công ty không biết mối quan hệ giữa tôi và Trương Bác, vì trước đây, tôi gần như không bao giờ đến công ty. Trong mắt đồng nghiệp, tôi chỉ là một nhân viên bình thường. Rất nhanh tôi đã hòa nhập với mọi người. Trong một buổi liên hoan, tôi quen biết nhân viên phụ trách pha chế nước hoa là cô Vương. Cô ấy là người biết rõ: công thức bí mật của loại nước hoa chủ lực hiện tại, có thể nói, là cô ấy đã cải tiến loại nước hoa bán chạy của công ty.
Tôi làm thân với cô ấy, tặng quà cho cô ấy, trò chuyện với cô ấy về công ty. Từ những cuộc trò chuyện, tôi phát hiện ra rằng: cô ấy thực sự rất bất mãn với công ty của Trương Bác. Cách Trương Bác điều hành công ty rất cổ hủ, quản lý nhân sự thiếu tính nhân văn, rất nhiều người bất mãn với điều này. Ngoài ra, trong công ty, nhân viên phụ trách pha chế nước hoa chủ lực, lại không có bất kỳ cơ hội sáng tạo nào. Điều này rất bất lợi cho sự phát triển của công ty.
“Cô Vương, cô có từng nghĩ đến việc: nhảy việc sang một công ty có tiềm năng phát triển hơn không? Với năng lực của cô, chắc chắn sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.”
Tôi dành một khoảng thời gian để học trang điểm và cách ăn mặc. Dần dần thay đổi hình tượng bà nội trợ vốn có của mình, trở lại làm một nữ nhân viên văn phòng xinh đẹp như trước kia. Sau đó, tôi dựa vào năng lực chuyên môn của mình, xin việc vào công ty của Trương Bác, trở thành nhân viên kế toán của anh ta. Khi Trương Bác nhìn thấy tôi ở công ty, anh ta vô cùng kinh ngạc. Hoàn toàn không ngờ tôi lại thay đổi lớn như vậy, cũng không rõ tôi đã vượt qua vòng phỏng vấn của nhân sự như thế nào, để vào được công ty của anh ta.
“Sao em lại đến đây?” Trương Bác vô cùng ngạc nhiên.
“Em đến làm việc chứ sao ! Em dựa vào nỗ lực của bản thân để đi làm. Anh cũng không cho phép sao? Anh là ông chủ công ty, mà lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy?” Tôi cố ý dùng lời lẽ kích anh ta, dù sao thì tôi nhất định phải làm việc ở đây.
“Tùy em, nhưng nếu làm không tốt bị sa thải thì đừng có kêu oan. Đi làm không giống như ở nhà nhàn nhã đâu ! ” Trương Bác nói xong thì bỏ đi.
Tôi cười lạnh một tiếng. Trương Bác trước kia, luôn xem thường tôi ở nhà làm nội trợ, nhưng anh ta làm sao biết được: làm nội trợ vất vả không kém gì đi làm. Lại còn không có lương và ngày nghỉ, bị người ta coi thường, những nỗ lực bỏ ra đều bị xem là lẽ đương nhiên.
Năm đó, nếu không phải anh ta và mẹ chồng không chịu thuê người giúp việc, cứ nhất quyết bắt tôi nghỉ việc, ở nhà chăm con. Mẹ chồng lại còn mê tín, Bình Bình bị ốm thì không chịu đưa đi khám, cho con uống cái gì mà bài thuốc dân gian ở quê, canh giun đất. Thì tôi cũng không đến mức, phải từ bỏ công việc yêu thích, từ bỏ tương lai, về nhà hầu hạ gia đình bọn họ. Tôi cũng học hành hơn mười năm, mới đổi lấy một công việc ổn định. Tại sao lại phải để tôi chịu ấm ức, vì lòng tự trọng của người đàn ông, mà hy sinh ước mơ của mình? Hơn nữa nực cười ở chỗ, Trương Bác hứa với tôi rằng: sẽ chăm sóc gia đình thật tốt, anh ta sẽ che chắn mọi sóng gió cho tôi, cho tôi một bến đỗ bình yên. Kết quả, những sóng gió trong đời tôi, đều là do anh ta mang đến. Nhìn bóng lưng anh ta đi xa dần, tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá, cho sự khinh suất và kiêu ngạo ngày hôm nay.
Công ty của Trương Bác chủ yếu kinh doanh nước hoa nam, danh tiếng không lớn lắm. Phong cách sản phẩm, tương đối phù hợp với tầng lớp trung lưu và một số nam giới trẻ tuổi. Lúc chúng tôi mới kết hôn, hoạt động kinh doanh của công ty rất tốt, thu nhập cao. Nhưng theo điều tra của tôi, mấy năm nay, công ty đã bị một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ chiếm mất thị phần lớn. Tôi bí mật liên lạc với người phụ trách của công ty đối thủ. Người phụ trách nghe nói tôi là vợ cũ của Trương Bác, ban đầu định từ chối hợp tác, tôi bèn kể cho anh ta nghe về mối thù của tôi với Trương Bác. Trương Bác và tiểu tam cùng mẹ chồng ngược đãi con trai tôi, tôi đảm bảo với anh ta rằng nhất định sẽ cùng anh ta đánh sập Trương Bác. Anh ta bị quyết tâm của tôi lay động, đồng ý hợp tác, còn tiết lộ cho tôi một chuyện cũ.
Hóa ra, ban đầu công ty của Trương Bác phát triển vượt bậc là do ăn cắp công thức bí mật của công ty bọn họ. Nhưng muốn có được bằng chứng, thì cần phải có được công thức nước hoa của công ty Trương Bác cách đây 3 năm. Tôi định đi lấy công thức này, đồng thời giúp anh ta điều tra công thức chính loại nước hoa chủ lực của công ty Trương Bác. Sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau đánh sập Trương Bác.
Chuyện này đối với tôi mà nói, không quá khó. Trước khi chúng tôi ly hôn, Trương Bác không giấu giếm tôi bất cứ chuyện gì trong công ty. Loại nước hoa bán chạy kia, là do tôi và anh ta cùng nghĩ ra công thức, chỉ là bây giờ đã có một số điều chỉnh. Mọi người trong công ty không biết mối quan hệ giữa tôi và Trương Bác, vì trước đây, tôi gần như không bao giờ đến công ty. Trong mắt đồng nghiệp, tôi chỉ là một nhân viên bình thường. Rất nhanh tôi đã hòa nhập với mọi người. Trong một buổi liên hoan, tôi quen biết nhân viên phụ trách pha chế nước hoa là cô Vương. Cô ấy là người biết rõ: công thức bí mật của loại nước hoa chủ lực hiện tại, có thể nói, là cô ấy đã cải tiến loại nước hoa bán chạy của công ty.
Tôi làm thân với cô ấy, tặng quà cho cô ấy, trò chuyện với cô ấy về công ty. Từ những cuộc trò chuyện, tôi phát hiện ra rằng: cô ấy thực sự rất bất mãn với công ty của Trương Bác. Cách Trương Bác điều hành công ty rất cổ hủ, quản lý nhân sự thiếu tính nhân văn, rất nhiều người bất mãn với điều này. Ngoài ra, trong công ty, nhân viên phụ trách pha chế nước hoa chủ lực, lại không có bất kỳ cơ hội sáng tạo nào. Điều này rất bất lợi cho sự phát triển của công ty.
“Cô Vương, cô có từng nghĩ đến việc: nhảy việc sang một công ty có tiềm năng phát triển hơn không? Với năng lực của cô, chắc chắn sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.”
Tôi trình bày với cô Vương về phúc lợi và triết lý phát triển của công ty đối thủ, cố gắng thuyết phục cô ấy nhảy việc. Công ty đối thủ rất coi trọng nhân tài cốt cán, còn cho bọn họ phòng nghiên cứu riêng, để điều chỉnh công thức nước hoa. Thêm vào đó, bọn họ có nhiều chuyên gia hơn, cô Vương rõ ràng đã bị thuyết phục.
“Nhưng mà, liệu tôi có thể xin việc được không?” Cô Vương vẫn còn chút do dự.
“Không cần xin việc, tôi đến đây chính là để đào người.”
“Nhưng mà, liệu tôi có thể xin việc được không?” Cô Vương vẫn còn chút do dự.
“Không cần xin việc, tôi đến đây chính là để đào người.”
Tôi nói rõ mục đích của mình cho cô ấy biết. Sau khi nghe xong, cô ấy đồng ý cho tôi biết công thức bí mật, đợi khi công ty của Trương Bác gặp khủng hoảng thì sẽ nhảy việc sang công ty đối thủ. Có được công thức của loại nước hoa bán chạy, tôi lập tức gửi nó cho người phụ trách của công ty đối thủ. Không lâu nữa, trên thị trường sẽ xuất hiện một loại nước hoa tốt hơn. Trương Bác cũng sắp phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn hơn.
———
———
Comments for chapter "Phần 3"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories