Buông Bỏ Anh, Em Rực Rỡ Như Ánh Dương - Phần 4
“Binh” một tiếng, vỡ tan tành trên mặt đất. Sữa màu trắng chảy tràn trên sàn. Tôi chỉ vào vệt sữa loang lổ, chậm rãi nói:
“Hoắc Khuynh, anh xem, cốc vỡ rồi không thể lành lại. Sữa đổ rồi cũng như nước đã hắt đi, khó mà thu lại.”
Hơn nữa… Chưa đầy mấy phút, cửa nhà tôi đột nhiên bị gõ. truyền đến tiếng ồn ào của rất nhiều người. Hoắc Dữ Thời chạy ra mở cửa. Một đám người ồn ào tiến vào. Mỗi người đều xách theo rất nhiều đồ, vây kín giường tôi.
“Ôi cô em, sao lại bệnh thế này ? tôi đã bảo hôm đó đừng dầm mưa, mà đám người này cứ nhất định dẫn cô vào rừng mưa!”
“Em gái à, còn khó chịu không? Chị mang cho em kẹo mềm, lần trước em bảo thích ăn này. tí nữa uống thuốc đắng thì ăn một viên, đảm bảo không khó chịu nữa!”
Mọi người xôn xao, cuối cùng cũng phát hiện ra hai bố con Hoắc Khuynh đang đứng trong phòng. Họ do dự hỏi: “Hai vị này là…”
Tôi thấy Hoắc Khuynh và Hoắc Dữ Thời theo bản năng căng thẳng cơ thể. Thế là giữa vòng vây của mọi người, tôi mỉm cười giới thiệu với mọi người:
“Không quan trọng, một người bạn và con trai anh ta. Sau này sẽ không gặp lại nữa, họ đi ngay bây giờ đây.”
Dù sao cũng là trẻ con. Hoắc Dữ Thời lập tức suy sụp, đứng ở cửa khóc lớn, miệng gào:
“Con không muốn đi. con muốn mẹ cơ!”
Ồn ào đến mức An An phải sủa “gâu gâu” về phía cậu bé. Người nhà họ Hoắc lập tức từ chỗ ẩn nấp đi ra, bế đứa trẻ đi, dìu người đàn ông bước đi loạng choạng rời khỏi. Tôi cũng từng có người cùng chung hoạn nạn. Nhưng nước đã hắt đi khó mà thu lại, nước chảy mây trôi, sông biển sẽ mãi mãi chảy không bao giờ ngừng.
——————-
Ngoại truyện 1: Hoắc Khuynh
Năm Hoắc Dữ Thời mười hai tuổi. Cuối cùng cũng lấy hết can đảm “đoạn tuyệt quan hệ cha con” với Hoắc Khuynh. Cậu bé nói: muốn đi tìm Lâm Miểu. Cậu bé không hiểu, tại sao chuyện đơn giản, dễ dàng như vậy, mà Hoắc Khuynh lại hết lần này đến lần khác ngăn cản.
Hoắc Dữ Thời không biết. Thật ra trong những năm qua, Hoắc Khuynh đã từng đến gặp Lâm Miểu. Mà anh ta không cho Hoắc Dữ Thời đi, là vì Lâm Miểu đã tái hôn, còn có một cô con gái rất đáng yêu.
Hoắc Khuynh cho rằng: cuộc hôn nhân của mình và Lâm Miểu quá thất bại. Lâm Miểu lại là người có tâm tư tinh tế, dễ xúc động. Muốn hoàn toàn thoát ra, dù thế nào cũng cần một khoảng thời gian không ngắn. Nhưng Hoắc Khuynh không ngờ, Lâm Miểu hoàn toàn không giống như anh ta nghĩ. Cô thậm chí còn trở nên xa lạ với Hoắc Khuynh.
Cười rạng rỡ. Sống tự do tự tại. Cứ như, đó mới là dáng vẻ vốn có của cô. Hoắc Khuynh đột nhiên nhớ đến, lần đầu tiên gặp Lâm Miểu. Cô gái trầm lặng ít nói, bị mẹ cô ấy kéo ngồi đối diện mình. Khi đó, Hoắc Khuynh bị mẹ Hoắc quản rất nghiêm, nghe tin mình bị định hôn ước, trong lòng bực bội không lối thoát. Anh ta đương nhiên không ưa cô bé nhỏ hơn mình bốn tuổi, trông có vẻ đần độn này.
Mấy năm đó, anh ta cãi nhau với gia đình không thể hòa giải. Sau này, ngay cả ông nội anh ta cũng ra tay. Hết cách, Hoắc Khuynh mới miễn cưỡng đồng ý sẽ chia tay với “Từ Vi”. Từ Vi là bạn học đại học của anh ta. Tính cách hào sảng, không nói hai lời, đồng ý giúp anh ta việc này.
Lúc đó Hoắc Khuynh không biết Từ Vi thích mình. Sau này cảm thấy áy náy, khi Từ Vi về nước, anh ta đã cùng cô ấy ăn mấy bữa cơm, bàn bạc một số dự án hợp tác. Hoắc Khuynh vốn cho rằng, những chuyện này sẽ khiến Lâm Miểu tha thứ cho mình. Ít nhất mình cũng không thực sự có lỗi với Lâm Miểu. Anh ta luôn cho rằng, mình sai ở chỗ: đã trút sự oán hận đối với sự kiểm soát của Hoắc gia lên Lâm Miểu, cho nên mới lạnh nhạt với cô, thờ ơ với cô. Khiến Lâm Miểu đau lòng, không thể chịu đựng được nữa, mới ly hôn với anh ta.
Cho đến khi, Hoắc Khuynh nhìn thấy cuộc sống sau hôn nhân của Lâm Miểu, anh ta mới biết, mình rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì. Lâm Miểu gả cho một cảnh sát, là quen biết khi cô tham gia một cuộc cứu hộ đường bộ ngẫu nhiên. Công việc của cảnh sát rất bận, nhưng luôn có thể dành thời gian đưa Lâm Miểu đi đây đi đó. Đi ngắm núi cao, đi ngắm biển cả. Đi tìm kiếm tất cả cội nguồn của sự sống. Cảnh sát có chuyện gì và sắp xếp công việc gì, đều cố gắng nói với Lâm Miểu đầu tiên. Anh ấy tan làm, đi ngang qua nhìn thấy những thứ thú vị mới mẻ, cũng đều mua về, hoặc chụp ảnh gửi cho Lâm Miểu.
Họ chia sẻ cuộc sống với nhau. Họ cũng yêu nhau. Thế là không lâu sau, Lâm Miểu sinh một cô con gái. Con gái khi bập bẹ tập nói, đã thích ôm chú chó nhỏ chạy nhảy bên ngoài. Sau này cô bé lớn hơn một chút. Ở trường mẫu giáo, ngày nào cô bé cũng nhe nanh múa vuốt, khoe khoang với các bạn:
“Mẹ tớ lợi hại lắm đấy! Mẹ tớ biết làm đồ thủ công! Còn biết đua xe nữa! Các cậu có muốn đến nhà tớ chơi không ? tớ giới thiệu mẹ tớ cho các cậu làm quen!”
Hoắc Khuynh giống như một con chuột hèn mọn, rình mò cuộc sống của người khác. Đôi khi anh ta muốn bước ra chào hỏi Lâm Miểu. Muốn hỏi Lâm Miểu sống có tốt không, ăn uống thế nào. Nhưng cuối cùng, anh ta lại lặng lẽ thu bước chân về. Sau đó, anh ta không còn hỏi thăm tin tức về Lâm Miểu nữa.
Một năm nọ vào dịp Tết. Hoắc Khuynh xã giao xong, một mình trở về căn nhà trống không. Anh ta nới lỏng cà vạt, có chút khó chịu gọi: “Miểu Miểu, anh hơi khát.”
Anh ta tưởng rằng: mình sẽ nhận được một ngọn đèn ấm áp. Một cốc sữa ấm nóng. Nhưng đáp lại anh ta, chỉ có bóng tối và sự tĩnh lặng vô biên. Giây phút này, nỗi hối hận tột cùng đè nặng khiến Hoắc Khuynh không thở nổi. Thân hình cao lớn của anh ta dần dần trượt xuống từ lối vào. Trong bóng tối vang lên tiếng kêu gào đau khổ của anh ta. Chỉ có một mình anh ta mà thôi!!!!!
———————-
Ngoại truyện 2 – Hoắc Dữ Thời
Năm thứ ba Hoắc Dữ Thời chiến tranh lạnh với Hoắc Khuynh. Cuối cùng cũng đợi được cơ hội. Sau khi cắt đuôi được đám vệ sĩ, cậu ta khinh thường hừ lạnh: “Chỉ có chút trình độ này.”
Cậu ta mang theo khuôn mặt ngày càng giống Hoắc Khuynh, một mình lên tàu cao tốc, đến thành phố Nam. Đi máy bay rất dễ bị Hoắc gia bắt được. Cho nên Hoắc Dữ Thời tùy tiện mua một vé, sau khi trung chuyển, cuối cùng cũng đến được khu chung cư đã từng đến.
Mười năm trôi qua. Hoắc Dữ Thời không biết Lâm Miểu có còn sống ở đây không. Cậu ta nhìn bức tường đã cũ so với trong ký ức, sau đó là cổng khu chung cư đã được tân trang lại, căng thẳng gõ cửa căn phòng đó.
Cốc cốc-
Cốc cốc cốc-
Két một tiếng, cửa được đẩy ra. Hoắc Dữ Thời tràn đầy mong đợi ngẩng đầu lên. Nhưng lại là một gương mặt xa lạ.
“Tìm ai?”
“Cháu… mẹ cháu… Lâm Miểu.”
“Không quen biết, cậu tìm nhầm rồi.”
Quả nhiên, bà ấy đã sớm không còn sống ở đây nữa. Hoắc Dữ Thời cụp mắt, ủ rũ cúi đầu.
Đi ra khỏi khu chung cư một đoạn, cậu ta theo bản năng quay đầu lại, nhìn về con đường nhỏ dẫn đến công viên.
Lâm Miểu không đến kéo cậu ta. Hoắc Dữ Thời đột nhiên nhớ lại: khi mình mới bắt đầu có ký ức, bởi vì mới học đi, cho nên đi xiêu xiêu vẹo vẹo cũng hay bị ngã. Khi đó Lâm Miểu cũng sẽ không đỡ cậu ta dậy, mà dùng giọng nói dịu dàng cổ vũ:
“Tiểu Dữ không khóc. ngã không có gì ghê gớm cả, Tiểu Dữ nhà chúng ta tự mình đứng dậy được, đúng không? Mẹ tin con!”
Sau đó cậu ta sẽ thu lại nước mắt, loạng choạng đứng dậy, chạy về phía Lâm Miểu, đang nhìn mình với ánh mắt đầy yêu thương. Nhào vào lòng cô ấy, được bà ấy ôm hôn một cái, nghe bà ấy nói:
“Chà, Tiểu Dữ nhà chúng ta giỏi quá. đúng là một chàng trai bé bỏng!”
Thật ra, thời thơ ấu Hoắc Dữ Thời rất thích Lâm Miểu. Trên người mẹ luôn dịu dàng, đáng tin cậy, kiên nhẫn. Nhưng sau này, dưới sự dẫn dắt của bố cậu ta, bà nội cậu ta, thậm chí là cả Hoắc gia, cậu ta cũng nảy sinh sự chán ghét đối với Lâm Miểu. Cậu ta cảm thấy Lâm Miểu cả ngày ở nhà, không có sự nghiệp riêng, chỉ là một bà vợ giàu có chỉ biết hưởng thụ.
Cậu ta ghét Lâm Miểu quản mình, cũng không thích Lâm Miểu ép buộc mình. Bởi vì, quan niệm của Lâm Miểu luôn khác với bà nội và bố. Nhưng cả nhà đều nói, lời của bà nội và bố mới đúng.
Cho nên sau khi Lâm Miểu rời đi, Hoắc Dữ Thời luôn cho rằng mình bị người khác ảnh hưởng. lúc đó mình còn quá nhỏ, không hiểu được đạo lý, mới khiến Lâm Miểu đến cả mình cũng không cần nữa. Hoắc Dữ Thời chưa bao giờ cảm thấy là vấn đề của mình. Cho đến khi cậu ta nhìn thấy cô bé kia.
Sau khi đánh nhau với người khác, mặt mũi lấm lem như mèo, miệng vẫn gào thét:
“Phục chưa, sau này không được nói mẹ tao nữa!”
Hoắc Dữ Thời đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Mấy cậu bé kia miệng hôi, nói mẹ của cô bé không làm việc đàng hoàng, cả ngày không đi chơi thì đua xe, chẳng “phụ nữ đàng hoàng” chút nào. Cô bé lập tức nổi giận, giống như một cây pháo được châm ngòi. Không nói hai lời liền đánh cho một trận.
“Mẹ các cậu không có bản lĩnh, cả ngày ghen tị với mẹ tớ.”
“Có bản lĩnh, thì bảo mẹ các cậu giành chức vô địch đi?”
“Cười chớt mất ! mình sống không ra gì, thì đi dèm pha người khác, đồ hèn!”
Cuối cùng cô bé bị bà nội dẫn đi. Bà nội không vui, trách móc cô bé “không giống con gái, cả ngày chỉ biết chơi bời”, than phiền cô bé: “Giống hệt mẹ mày.”
Giống như hồi nhỏ Hoắc Dữ Thời, bà nội luôn vô tình phê bình cậu ta: “Đừng giống mẹ con.”
Lúc đó Hoắc Dữ Thời nghĩ gì? Cậu ta thấy đúng. Cậu ta cảm thấy bà nội và bố đều giỏi hơn mẹ. Trong suy nghĩ của cậu ta, cậu ta là con trai, sau này sẽ trở thành người kế vị của bố. Mẹ không hiểu gì cả, mình tại sao phải nghe lời mẹ? Cho nên cậu ta ngầm đồng ý, cậu ta tán thành.
Nhưng cô bé kia lại nói thế nào ? Cô bé cười hì hì, không trực tiếp trách móc bà nội, mà kéo tay bà làm nũng:
“Bà ơi, bà đừng giận mà, đều là do cháu tự muốn làm như vậy ! bà đừng nói mẹ cháu nữa ! mẹ cháu là tốt nhất trên đời. mấy hôm trước, mẹ cháu đi chơi về còn đặc biệt mua cho bà một sợi dây chuyền đấy!”
“Thật sao ?”
“Đương nhiên rồi! Mẹ cháu cũng rất thích bà!”
“Khụ… Được rồi. vậy sau này bà không nói nữa, đều nghe theo bảo bối của bà!”
Hoắc Dữ Thời đột nhiên cảm thấy buồn bã. Nhất là khi nhìn thấy Lâm Miểu xuất hiện, ôm lấy cô bé. Việc giáo dục trong một gia đình, cần có sự tham gia chung của cả cha và mẹ. Đặc biệt là vai trò của người cha.
Thái độ của bố đối với mẹ, quyết định thái độ của con cái đối với mẹ. Hoắc Khuynh không cho cậu ta một tấm gương tốt. Mà bản thân cậu ta, cũng chưa bao giờ cảm thấy điều này có gì không đúng. Giống như, cậu ta bẩm sinh đã thiếu đi khả năng đồng cảm – sự đồng cảm với mẹ mình.
Sau này, cuộc đời của Hoắc Dữ Thời cũng giống như Hoắc Khuynh, bị Hoắc gia sắp đặt hôn nhân. Cậu ta ngồi đối diện với cô gái, không nói với nhau lời nào. Cô gái trầm lặng, dịu dàng, ít nói, bà nội Hoắc rất thích cô ấy. Hoắc Dữ Thời giãy giụa, phản kháng, nghĩ ra đủ mọi cách. Cậu ta thậm chí còn thử bỏ nhà ra đi tay trắng, sau đó lại bị bắt trở về một cách thảm hại.
Cậu ta hỏi bố mình, năm đó ông ta đã làm thế nào. Hoắc Khuynh nhìn cậu ta, không nói gì, mà xua tay, bảo cậu ta ra khỏi thư phòng. Nhưng ngay khi Hoắc Dữ Thời bất lực, quyết định thỏa hiệp. Hoắc Khuynh đột nhiên đứng ra, giúp cậu ta giải trừ hôn ước.
Hoắc Dữ Thời không biết Hoắc Khuynh đã làm gì. Nhưng từ biểu cảm của ông bà nội, dường như tức giận không ít. Mà Hoắc Khuynh, từ ngày đó trở đi, giống như bị hút cạn sinh lực, người già đi rất nhiều. Chưa đầy năm năm, đã bị bệnh tật gặm nhấm cơ thể, đi đến cuối đời.
Trước khi lâm chung, Hoắc Khuynh nắm tay Hoắc Dữ Thời, sờ lên mắt cậu ta, giống như hoài niệm, giống như luyến tiếc. Đôi mắt, là điểm duy nhất Hoắc Dữ Thời giống Lâm Miểu. Hoắc Dữ Thời vẫn không nhịn được muốn hỏi: năm đó, ông ta rốt cuộc đã làm gì, mới khiến Hoắc gia thay đổi thái độ. Hoắc Khuynh vẫn không trả lời trực tiếp, mà nói với cậu ta:
“Đây là yêu cầu duy nhất của mẹ con đối với ta năm đó.”
Ngày sinh ra Hoắc Dữ Thời, Lâm Miểu yếu ớt nằm trên giường bệnh, cầu xin Hoắc Khuynh:
“Hoắc Khuynh, sau này có thể, có thể không để con đi vào vết xe đổ của chúng ta không?”
Lúc đó Hoắc Khuynh căn bản không để tâm. Ông ta cho rằng, Lâm Miểu không nỡ Hoắc Dữ Thời. Sau này ông ta mới biết, hóa ra Lâm Miểu cầu xin, luôn là tự do, là phương xa, là trời cao biển rộng mà họ chưa từng có được.
Bầu trời xanh vẫn mây trôi lững lờ. Hoắc Khuynh dường như quay về mùa hè năm đó. Lại dường như, chưa từng được cứu ra khỏi chiếc xe bị chôn vùi trong đất. Trong bóng tối, tiếng thở của cô gái phả vào mặt anh ta, gọi tên anh ta, hỏi anh ta:
“Hoắc Khuynh, anh thế nào rồi?”
Hoắc Khuynh nhớ, mình bị cánh tay đâm xuyên qua thân xe, nửa đêm đã sốt cao. Vì mất nhiệt, môi anh ta khô khốc, khát đến phát điên. Trong lúc mơ màng, dường như mơ thấy mình tìm được một nguồn nước. Anh ta mút lấy, làm dịu cơn khát. Chỉ là nước này không hiểu sao lại có mùi mấu tanh.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh ta nhìn thấy cổ tay trắng nõn của cô gái bị cắn rách một đường, bên trên còn có vết mấu chưa khô. Hoắc Khuynh bất động thanh sắc, nhìn khuôn mặt yếu ớt của cô, gọi tên cô: “Lâm Miểu, đừng ngủ.”
Nói với cô: “Ngủ rồi, em sẽ thực sự mất tự do.”
Thế là trong tiếng khóc bi thương, bàn tay của Hoắc Khuynh từ từ buông thõng xuống.
———-
HOÀN VĂN
“ Ly hôn rồi, rốt cuộc ai là người buông bỏ, ai là người bị bỏ lại? Lâm Miểu chọn rời đi, nhưng liệu, cô có thật sự thoát khỏi những năm tháng từng gắn bó? Hoắc Khuynh vẫn đứng đó, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như ngày nào, nhưng có phải trong lòng anh đã có một khoảng trống không thể lấp đầy? Một ly sữa đổ đi có thể lau sạch, nhưng vết nứt trong trái tim… liệu có thể lành? Khi mất đi rồi, người ta mới biết quý trọng. nhưng liệu sự muộn màng này có còn ý nghĩa?”
Một câu truyện với tình tiết nhẹ nhàng, nhưng đã khiến mình không kìm nổi nước mắt. Bạn nghĩ sao về cái kết của câu chuyện này ? Để lại comment chia sẻ với mình nhé!
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories