Buông Bỏ Anh, Em Rực Rỡ Như Ánh Dương - Phần 3
Lúc nhỏ, Hoắc Dữ Thời gặp ai cũng khóc. chỉ khi ở trong lòng tôi, thằng bé mới yên tĩnh, đáng yêu. Nhưng sau này, mẹ Hoắc nói: tôi dạy dỗ con không tốt, dùng cái gọi là giáo dục tinh anh, để bồi dưỡng thằng bé. Sự trưởng thành của con trẻ, luôn là sự truyền đạt và thể hiện của giáo dục gia đình. Ai nói gì với nó, nó sẽ ghi nhớ điều đó, làm ra điều đó.
Sau khi dần lớn lên, thằng bé cũng không muốn thân thiết với tôi nữa. Thằng bé bắt đầu xa lánh tôi, đối xử với tôi khách sáo như Hoắc Khuynh. Thằng bé sẽ gọi tôi là “mẹ”, nói chuyện cứ coi tôi như người ngoài.
“Mẹ, mẹ có thể để bố dạy con được không? Bà nội nói: học vấn của mẹ không cao bằng bố, dạy con không tốt.”
“Mẹ, sao mẹ cứ ở nhà suốt vậy ? mẹ không có sở thích gì sao? Mẹ của các bạn con đều có.”
“Mẹ, mẹ nghiêm túc quá ! Không giống dì Vi Vi, lúc nào cũng có những ý tưởng mới lạ và thú vị.”
Sau khi dặn dò bảo vệ không được tùy tiện cho người lạ vào. Hoắc Khuynh thay đổi chiến thuật. Có lúc, anh ta một mình đứng đợi tôi ở cổng khu chung cư, vào buổi sáng. Ngồi ở ghế sau của chiếc Maybach, trông như cả đêm không ngủ. Thấy tôi ra ngoài, phong trần mệt mỏi, đưa cho tôi một phần bữa sáng nóng hổi.
“Em không thích ăn sáng, không tốt cho dạ dày. ăn một chút đi.”
Có lúc, anh ta cũng dẫn Hoắc Dữ Thời, theo sau tôi, đợi tôi dắt chó đi dạo. Tôi mắt nhìn thẳng, chưa từng liếc nhìn họ lấy một cái. Những người hàng xóm quen biết khi dắt chó đi dạo, thỉnh thoảng cũng tò mò hỏi tôi, quan hệ của tôi với hai bố con tuấn tú này là gì. Tôi thành thật nói với họ:
“Chồng cũ có người trong lòng và đứa con thích người phụ nữ kia hơn.”
Họ lập tức ngượng ngùng. Sau đó liền nhanh chóng chung một mối thù. Mỗi lần nhìn thấy hai bố con họ, đều sẽ báo tin trước cho tôi, bảo tôi đừng ra ngoài, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tôi mỉm cười. Nói với họ không sao cả. Tôi đã sớm không để ý đến chuyện này nữa rồi.
Hoắc Khuynh luôn rất bận. Trong công ty có rất nhiều việc đang chờ anh ta. Anh ta không thể cứ mãi dây dưa với tôi ở đây. Rất nhiều lần, tôi đều nhìn thấy anh ta mệt mỏi ngồi trong xe, hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác. Có lẽ là công ty. Có lẽ là Hoắc gia. Dù sao thì, anh ta cũng đã đưa Hoắc Dữ Thời ra ngoài quá lâu rồi. Đôi khi Hoắc Dữ Thời cũng lén lút sau lưng Hoắc Khuynh, nhờ tài xế đưa thằng bé ra ngoài tìm tôi. Sau đó không nói một tiếng, bước từng bước nhỏ theo sát sau lưng tôi. Tôi chuyên tâm dắt An An đi dạo. Cho nó uống nước, dỗ nó ăn đồ ăn vặt. An An sẽ vui vẻ vẫy cái đuôi nhỏ, sủa “gâu gâu” khe khẽ với tôi.
Hoắc Dữ Thời cứ đứng bên cạnh nhìn, cũng không nói gì. Trong mắt tràn đầy sự tức giận. Trẻ con, không biết che giấu cảm xúc của mình như người lớn.
Có một lần An An chạy nhanh quá, Hoắc Dữ Thời không theo kịp, thằng bé lo lắng ngã nhào xuống con đường lát đá. Cuối cùng, không nhịn được khóc thành tiếng, đôi mắt đỏ hoe, tủi thân nói với tôi: “Mẹ, con đau.”
Sau khi Hoắc Dữ Thời hiểu chuyện, thật ra rất ít khi khóc. Có lẽ, trong lòng không cam tâm, khó chịu, tủi thân đến cực điểm, thằng bé nằm bò trên mặt đất nhìn tôi, khóc đến suy sụp. Tôi lẳng lặng nhìn thằng bé, không có bất kỳ hành động nào. Cho đến khi, những vệ sĩ đi theo phía sau thằng bé xông tới, bế thằng bé lên khỏi mặt đất.
Trước đây, Hoắc Dữ Thời thường xuyên ốm. mỗi lần thằng bé ủ rũ, tôi đều sẽ khó chịu và đau lòng theo. Nhưng bây giờ, lòng tôi đã tĩnh lặng như nước. Không còn gợn sóng dù chỉ là một chút. Cuộc sống hiện tại của tôi, sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của hai bố con nhà họ Hoắc.
Sau khi đi du lịch về, tôi đã đăng ký tham gia một câu lạc bộ đua xe. Vốn định tìm lại một số sở thích trước đây. Không ngờ lại may mắn, lọt vào vòng tuyển chọn của một giải đấu. Mặc dù khả năng cao là bị loại ngay từ vòng đầu, tôi vẫn nghiêm túc chuẩn bị rất lâu. Cuộc đua được ấn định vào một tuần sau.
Ngày trước khi đi, tôi cố tình mua vé máy bay vào lúc rạng sáng. Chuẩn bị trước cuộc đua căng thẳng, vừa mong chờ lại vừa bình tĩnh. Gió trên đường đua xé toạc ánh nắng gay gắt, thời gian như ngừng trôi trong tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đất. Mồ hôi ướt đẫm dưới bộ đồ đua, sự rượt đuổi sít sao. Tôi tháo mũ bảo hiểm, mang theo mồ hôi, đứng trên bục nhận giải, tiếng reo hò từ khán đài vang lên từng đợt từng đợt.
Á quân. Thành tích mà tôi hoàn toàn không ngờ tới. Tôi theo dòng người đi ra ngoài. Hoắc Khuynh đang dắt tay Hoắc Dữ Thời, đứng trong đám đông chen chúc. Hoắc Dữ Thời ôm một bó hoa trong lòng. Giống như sợ hoa bị hỏng, thằng bé cảnh giác, né tránh từng người đi ngang qua mình. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, Hoắc Khuynh gật đầu với tôi, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, mở miệng nói hai chữ. Nhìn khẩu hình, có lẽ là “Chúc mừng”. Mà Hoắc Dữ Thời thì mặt mũi đỏ bừng, hưng phấn vẫy tay với tôi, giọng nói giòn tan: “Mẹ, mẹ giỏi quá!”
Mọi người xung quanh đều mỉm cười nhìn chúng tôi. Tôi lại chỉ cảm thấy phiền phức. Tôi cầm đồ đạc, đi ra ngoài. Hoắc Khuynh dẫn Hoắc Dữ Thời đi tới.
“Miểu Miểu, hóa ra em còn biết những thứ này. sao trước đây không nghe em nhắc đến?”
“Mẹ, vừa rồi mẹ ngầu lắm! Mẹ không biết, lúc mẹ vượt qua chiếc xe phía trước, con đã căng thẳng đến mức nào đâu!”
Tôi như không nghe thấy, bước chân không dừng lại. Hoắc Khuynh lại nắm lấy tay tôi, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi tôi:
“Miểu Miểu, tối nay chúng ta cùng ăn mừng một bữa nhé.”
“Anh… Dữ Thời nó rất nhớ em.”
Hoắc Dữ Thời nghe vậy, lập tức hai mắt mong chờ nhìn tôi, cố gắng nhét bó hoa vào tay tôi. Tôi rút tay ra, tránh đi.
“Tôi rất bận, không có thời gian.”
“Hai người tự ăn đi.”
Hoắc Khuynh lơ là công việc. Hoắc Dữ Thời đã lâu không về nhà. Mẹ Hoắc không tránh khỏi tìm đến tôi. Tôi nhìn người phụ nữ đã từng coi trọng tôi, lại có khoảng cách với tôi trước mắt, trong lòng có một cảm giác bi thương khó tả. Có lẽ xuất phát từ cùng là mẹ, có lẽ xuất phát từ cùng là phụ nữ.
“Miểu Miểu, ban đầu mẹ chọn con, là vì con trầm tĩnh, nội liễm. là người thích hợp làm con dâu nhà họ Hoắc chúng ta.”
“Nhưng bây giờ, Hoắc Khuynh và Hoắc Dữ Thời, cả hai đều vì con mà không về nhà. chuyện này có khác gì Từ Vi năm đó?”
“Miểu Miểu, quay về đi. coi như nể mặt mẹ, cho Hoắc Khuynh thêm một cơ hội nữa.”
Mẹ Hoắc không phải là kiểu mẹ chồng hào môn hách dịch. Ngược lại, bà ấy nói chuyện luôn ôn hòa, lễ độ. Giống như…
Giống như Hoắc Khuynh và Hoắc Dữ Thời đối với tôi vậy. Tôi nghĩ, nếu không phải vì con trai và cháu trai của bà ấy. Bà ấy cũng sẽ không hạ mình, ngồi trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ bé của tôi, cầu xin tôi cho Hoắc Khuynh một cơ hội”
“Nhưng dì à, Hoắc Khuynh anh ấy không yêu con.”
“Cuộc hôn nhân giữa hai chúng con, đã làm lỡ dở của con chín năm.”
“Ban đầu dì chọn con, là coi trọng gia đình con, chứ không phải con.”
“Bây giờ, con đã làm theo ý nguyện của mọi người. hai nhà chúng ta hợp tác chặt chẽ, không thể tách rời. Con cũng đã sinh theo mong muốn của dì rồi. Hoắc Dữ Thời bây giờ đã lớn. không có con, Hoắc gia cũng sẽ chăm sóc thằng bé rất tốt.”
“Mọi người có phải nên trả lại tự do cho con rồi không?”
Trước đây, bố tôi đã từng đánh gãy chân tôi, làm chớt con chó nhỏ mà tôi nuôi. Tôi nhút nhát sợ hãi, không dám chống cự. Sau này tôi gả cho Hoắc Khuynh, mục đích của họ đã đạt được, lại có thêm Hoắc Dữ Thời mấu mủ ruột rà, không thể tách rời. Tôi đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Quan trọng nhất là:
“Dì à, con đã không còn yêu Hoắc Khuynh nữa rồi.”
Rung động thuở thiếu thời bắt đầu từ câu: “Lâm Miểu, nếu em ngủ thiếp đi, em sẽ không còn tự do nữa.”
“Em có bằng lòng gả cho anh không? Có lẽ anh có thể cho em tự do.”
Nhưng sau này, thiếu niên ghiếc rồng cũng đã trở thành rồng, quên mất lời hứa tùy tiện năm xưa. Mẹ Hoắc thở dài một hơi, nói với không khí:
“Con nghe thấy không Hoắc Khuynh? Mẹ đã cố gắng hết sức rồi.”
Bên cạnh túi xách của bà ấy, màn hình điện thoại đang sáng. Trên đó hiển thị tên Hoắc Khuynh, đang trong cuộc gọi. Tối đó, Hoắc Khuynh xuất hiện trước cửa nhà tôi.
“Miểu Miểu, anh vẫn muốn thử lại lần nữa.”
“Anh biết, trước đây là anh làm không tốt, là anh đã lạnh nhạt với em.”
“Có thể cho anh một cơ hội để bù đắp, bắt đầu lại từ đầu không?”
Tôi lẳng lặng nhìn anh ta:
“Tôi nghĩ, lời tôi nói đã đủ rõ ràng rồi.”
Hoắc Khuynh suy sụp, vò vò mái tóc có chút rối bù. Anh ta luôn chú ý hình tượng, rất ít khi chật vật như vậy. Anh ta mặc một bộ vest màu xám sắt, nhưng lại đeo một đôi khuy măng sét màu xanh lam. Màu sắc tương phản quá chói mắt, đây là một sai lầm rất lớn.
Trước đây mỗi một bộ đồ của anh ta, đều do tôi tự tay phối. Nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ, rốt cuộc anh ta khi nào mới có thể rời đi. Hoắc Khuynh chật vật nhìn tôi:
“Anh là… anh là yêu em, Miểu Miểu!”
“Chỉ là trước đây anh không trân trọng. anh chưa từng yêu ai. anh không biết yêu như thế nào, cho nên mới làm em buồn lòng, tổn thương. Mãi đến khi em rời đi, anh mới nhận ra, anh căn bản không thể rời xa em. tất cả đều là lỗi của anh.”
“Miểu Miểu, em có thể, có thể cho anh một cơ hội không? Hơn nữa, Dữ Thời cũng không thể rời xa em. thằng bé ngày nào cũng khóc lóc đòi tìm mẹ. ngoài em ra, không ai dỗ được. Em có thể nể mặt con, đừng tuyệt tình như vậy không?”
Ồ, anh ta nói anh ta yêu tôi. Anh ta nói: anh ta chưa từng yêu ai, không biết yêu. Trước đây, khi tôi và anh ta gặp mặt do gia đình sắp đặt, anh ta đã nói với tôi:
“Lâm Miểu, trong lòng anh đã có người, em biết mà?”
Lúc đó, anh ta vì Từ Vi mà rất căng thẳng với Hoắc gia. Sau đó, sau khi chúng tôi kết hôn, nghe tin Từ Vi có bạn trai mới ở Mỹ, lần đầu tiên anh ta say rượu về muộn. Ngày hôm sau, mẹ Hoắc ép hỏi chúng tôi khi nào có con ? Hoắc Khuynh ngay lập tức cười nhạo, bảo mẹ Hoắc đổi nước hoa của tôi, thành mùi hoa nhài đặc trưng, anh ta sẽ đồng ý. Mỗi một nơi, mỗi một lần, đều có bóng dáng của một người. Anh ta lại nói: anh ta chưa từng yêu ai?
Tôi mỉa mai nhìn anh ta: “Vậy, Từ Vi thì sao?”
Hoắc Khuynh sững người, giống như cuối cùng cũng bị vạch trần lời nói dối nào đó, rũ mắt nghiêm túc nói:
“Không có Từ Vi. Miểu Miểu, trước nay chưa từng có Từ Vi.”
“Năm đó, anh không muốn nghe theo sự sắp đặt của gia đình, cố ý làm như vậy.”
“Anh chỉ yêu một mình em. từ đầu đến cuối chỉ có em.”
Thật nực cười. Trước đây, tôi cũng từng nghĩ, Hoắc Khuynh lạnh nhạt với tôi, bạo lực lạnh với tôi, có phải vì chuyện của Từ Vi mà có chút oán hận tôi không. Cảm giác không thể chống cự tôi biết. Nhưng tôi không đồng tình với anh ta.
Sau này Hoắc Dữ Thời ra đời, tâm tư của tôi đối với Hoắc Khuynh dần phai nhạt, chỉ là tê liệt, quen thuộc. làm một số việc phù hợp với thân phận con dâu nhà họ Hoắc.
Tôi đặt hy vọng vào Hoắc Dữ Thời. Mong chờ cuối cùng trong nhà này, cũng có một người có mấu mủ ruột thịt với tôi. Trong những ngày đầu tiên ấy, Hoắc Dữ Thời đã trở thành niềm an ủi duy nhất của tôi. Sau đó chỉ hai năm, kỳ vọng lại cũng trở thành cái gai đâm vào da thịt tôi.
Hoắc Khuynh có lẽ là yêu tôi. Nhưng so với thể diện, tôn nghiêm, và những thứ khác của anh ta. Anh ta chỉ là, quen với sự chăm sóc và tận tâm của tôi hơn.
Trong cuộc hôn nhân này của chúng tôi, bất kể vì lý do gì: Anh ta phớt lờ tôi, bạo lực lạnh với tôi, cho rằng phụ nữ nên cống hiến cho gia đình, đều là sự thật không thể thay đổi.
Không ai là không học được cách yêu. cũng không ai là không hiểu yêu. Mất đi rồi mới biết trân trọng, chẳng qua là, không cam tâm và chưa gặp được người tốt hơn mà thôi. Tuổi trẻ yêu cái gì, cũng không có gì là sai. khi trưởng thành từ bỏ cái gì, cũng không có gì là lỗi.
“Hoắc Khuynh, giữ lại chút thể diện cho mình đi.”
.
Hoắc Khuynh luôn là một người kiêu ngạo, anh ta hiểu ý tôi. Cho nên lần cuối cùng gặp anh ta, vẫn là ở nhà tôi. Trước đó không lâu, tôi lại theo một đoàn đi Tân Cương. Mùa hè mưa nhiều, dầm mưa mấy trận. Thêm vào đó gần đây nhiều việc. Sau khi trở về, không tránh khỏi bị ốm. Khi mơ màng tỉnh dậy từ trong bóng tối, chính Hoắc Khuynh đã đỡ tôi dậy. Hoắc Dữ Thời nằm sấp bên giường, lo lắng khẽ hỏi tôi:
“Mẹ, mẹ thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe không? Con và bố đưa mẹ đến bệnh viện nhé?”
Hoắc Khuynh đỡ một chiếc gối sau lưng tôi, nói với tôi:
“Tối qua ở cổng tiểu khu, thấy em đi về loạng choạng, anh đã thấy không ổn. theo em lên lầu mới phát hiện em đã sốt ngất ở cửa. Anh đã gọi người đến tiêm thuốc hạ sốt cho em rồi. bây giờ thấy thế nào, còn khó chịu không?”
Anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi, cẩn thận đưa cho tôi một thứ. Một chiếc cốc thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu trắng sữa. Là một cốc sữa ấm.
“Tối qua em không ăn gì. uống cốc sữa ấm bụng nhé.”
“Miểu Miểu.” Anh ta khẽ gọi tên tôi, giọng nói quen thuộc bắt đầu “trách móc”
“Em một mình căn bản không thể tự chăm sóc bản thân. Hôm nay, nếu không có anh và con trai ở đây, em bệnh ngã cũng không ai biết. Miểu Miểu, về nhà với chúng ta, được không? Để anh và Dữ Thời cùng chăm sóc em.”
Tôi nhìn anh ta không mấy tự nhiên, nói ra những lời này. Còn có Hoắc Dữ Thời bên cạnh, liên tục gật đầu tán thành. Tôi cười cười. Đưa tay, nhận lấy cốc sữa kia. Giây tiếp theo, buông tay. Chiếc cốc thủy tinh trượt khỏi ngón tay tôi.
“Binh” một tiếng, vỡ tan tành trên mặt đất. Sữa màu trắng chảy tràn trên sàn. Tôi chỉ vào vệt sữa loang lổ, chậm rãi nói:
“Hoắc Khuynh, anh xem, cốc vỡ rồi không thể lành lại. Sữa đổ rồi cũng như nước đã hắt đi, khó mà thu lại.”
(CÒN NỮA)
————-
Comments for chapter "Phần 3"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories