Bí Mật Của Chồng Tôi - Phần 3
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Tôi nhìn vào khóe mắt cô ta, đã có nhiều vết chân chim, là dấu hiệu của tuổi tác, không thể che lại bằng mỹ phẩm đắt tiền.
“Cô… ” Triệu Mạn hiển nhiên nghẹn ngào.
Ngay cả Tôn Dịch, người đang giả vờ vô hình ở một góc, cũng không thể không mỉm cười.
“Sao vậy, cô không thể nói chuyện đàng hoàng sao ?” Tôi còn rất có khí thế.
“Nói chuyện chán quá, để tôi cho cô xem một thứ thú vị.”
Cô ta mở khóa điện thoại, bấm vào album ảnh, rướn người về phía trước và đẩy nó qua trước mặt tôi. Tôi nhàn nhã nhặt nó lên, lật giở từ dưới lên trên. Ngoài những bức ảnh thân mật khác nhau của cô ta và Đàm Gia Minh, còn có rất nhiều bức ảnh chung với Manh Manh. Tôi vừa tức giận vừa muốn cười. Tôi tức giận vì sự vô liêm sỉ và khốn nạn của Đàm Gia Minh, nhưng tôi hài lòng vì sự bất cẩn của Triệu Mạn. Tôi đang lo lắng, vì không có nhiều bằng chứng về sự phản bội của Đàm Gia Minh, nhưng cô ta, lại chủ động gửi bằng chứng cho tôi. Không nên lãng phí miếng bánh dâng tận miệng.
“Có vẻ như, cô đã đưa Manh Manh ra ngoài khá nhiều lần, phải không?”
Tôi thẳng thắn hỏi cô ta. Trong khi cô ta không chú ý, tôi đã nhanh chóng chuyển tất cả hình ảnh, trong điện thoại của cô ta qua điện thoại mình, bằng bluetooth.
“Đúng vậy, cô có ngạc nhiên không ?”
Cô ta cười rạng rỡ, và không để ý đến những cử động nhỏ của tôi.
“Manh Manh nói cô luôn quản nó, không cho nó ăn vặt, không cho uống nước ngọt, không cho xem video, không cho chơi game, mùa hè không được ăn kem. Thậm chí còn có giới hạn thời gian xem TV… Thật là một cô bé đáng yêu, cô quản chặt nó, không phải là cô ép nó tách ra khỏi cô sao?” Triệu Mạn đầy rạng rỡ và phấn khích.
“Tôi dẫn Manh Manh đi ăn đủ thứ đồ ăn ngon. Nó muốn gì tôi cũng mua cho. Bánh ngọt, sô cô la, kem đủ cả. Nó không nói gì với cô sao?”
Tôi thừa nhận rằng, cô ta đã thực hiện tốt âm mưu này. Nhưng tôi biết rằng, không cần thiết phải tranh luận với cô ta, về quan điểm đúng đắn trong việc nuôi dạy con cái. Dù sao cô ta cũng sắp làm mẹ, tôi không ngại để xã hội dạy dỗ cô ta cách làm người.
“Thì sao, tôi là mẹ nó.”
Tôi cúi đầu tiếp tục xem album trong điện thoại. Thực tế, là tôi đang trì hoãn thời gian.
“Vậy, cô có biết Manh Manh cũng gọi tôi là mẹ không?” Cô ta bắt chéo chân đầy kiêu hãnh.
“Tôi biết.” Tôi nói dối không thay đổi nét mặt:
“Con bé nói với tôi rằng: nó có hai người mẹ.”
Triệu Mạn lại như quả bóng xì hơi: “Nói với tôi cô đã biết những gì?”
Có lẽ, vì nhận ra rằng không thể đánh bại tôi, cô ta liếc nhìn Tôn Dịch và trực tiếp chuyển chủ đề. Lúc này là điện thoại di động của cô ta nhắc “Đã hoàn thành”. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm:
“Khá nhiều, cô muốn biết gì?”
Tôi lặng lẽ tắt bluetooth của cô ta, giả vờ xem ảnh đã chán, rồi ném lại điện thoại trước mặt cô ta.
“Tôi muốn biết, liệu có điều gì thú vị không, chẳng hạn như nhận hối lộ, trốn thuế,.” Cô ta mỉm cười đầy tinh tế.
Mí mắt tôi giật giật, tôi chợt hiểu ra mục đích hôm nay cô đến gặp tôi. Cô ta đã gửi khách hàng cho Đàm Gia Minh, cô ta tự mình chọn lọc rất sạch sẽ và chưa bao giờ nhận được bất kỳ khoản lại quả nào. Sau đó, Đàm Gia Minh luôn là người thực hiện những hành vi phạm pháp. Điều quan trọng nhất là, cô ta chắc chắn rằng: tôi không dám và sẽ không chạm vào Đàm Gia Minh…
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì tốt.” Cô ta tự rót cho mình một tách trà: “Có phải Tiểu Đàm yêu cầu cô ly hôn không?”
Tôi cụp mi mắt để giấu đi ánh nhìn trong mắt mình, nhưng không trả lời.
“Có phải như tôi đã nói, không để lại gì cho cô không?”
Cô ta càng ngày càng không biết xấu hổ. Đây là khoe với tôi, cô ta nuôi một con chó siêu ngoan ngoãn?
“Vậy à?” Tôi hỏi một câu.
“Những gì cô sử dụng những năm gần đây, là tôi đưa cho Đàm Gia Minh. Tôi không thiếu tiền, chỉ cần cô ngoan ngoãn rời đi, tôi không ngại kêu Tiểu Đàm cho cô thêm một ít.”
Cô ta vui vẻ nhấp một ngụm trà. Khi đặt tách trà xuống, cô ta cố ý xoay phần chạm vào môi đối diện với tôi. Dấu son đỏ tươi vô cùng chói mắt, nó làm tôi nhớ đến những vết dâu tây so le trên cơ thể Đàm Gia Minh, trong album ảnh của cô ta.
“Căn cứ theo quy định, người phản bội không phải nên ngoan ngoãn rời đi sao? tôi đâu có sai.” Tôi cười thản nhiên:
“Điều kiện của cô Triệu không tệ. Cô có tiền mà, cô có thể để Đàm Gia Minh, người có lỗi trong cuộc hôn nhân với tôi, rời khỏi nhà. ”
Triệu Mạn đột nhiên cười đến nghiêng người. Tôi chợt nghĩ đến một từ: cành hoa rung rẩy.
“Nói chuyện không tốt thì đừng nói nữa.”
Cô ta trở nên lạnh lùng, lấy trong túi xách ra một chiếc gương trang điểm nhỏ và son môi, chậm rãi trang điểm lại. Xong xuôi, cô ta lắc lư đứng dậy. Tôi ngồi một bên lặng lẽ xem cô ta thể hiện.
“Ồ đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên nói…” Cô ta che miệng cười lạnh: “Tiểu Manh Manh, tôi tặng con bé một món quà, là em trai trong bụng.”
Cô ta cố tình xoa lên bụng hai lần. Tôi đã phải cố gắng rất nhiều, để cưỡng lại ý muốn đánh cô ta. Lý do chính là sợ gây ra cái chớt. Dù sao đánh cô ta, cũng chỉ là thú vui nhất thời, cô ta không đáng để tôi phải lo mai táng.
“Đừng nóng giận, không đáng.”
Cánh cửa đóng lại, Tôn Dịch nghiêng người thò tay cầm lấy tách trà, an ủi tôi.
“Nghĩ đến tuổi tác của cô ta, chắc là khó sinh con, trái tim tôi lấy lại thăng bằng”.
Tôn Dịch nhoẻn miệng cười, ánh mắt đầy dịu dàng. Nghĩ đến những lời đâm chọt của Triệu Mạn vừa rồi, tôi lập tức sa sầm nét mặt. Sau khi thư giãn, tôi cảm thấy đau ở các khớp ngón tay. Tôi liếc nhìn chiếc cốc của mình trên tay Tôn Dịch, nó quá cứng, vì vậy tôi đã không thể nghiền nát nó.
“Triệu Mạn sao lại xuất hiện ở đây?” Tôi nghiêm túc hỏi anh ta.
“Tôi đã kiểm tra thông tin của cô ta trước đó, ai đó đã cho cô ta biết.”
Tôn Dịch khoát khoát tay:
“Cô ta tìm tôi, nói muốn gặp cô. Hôm nay chúng tôi cùng nhau đến.”
“Cho nên, anh bị cô ta mua chuộc?”
Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm trí tôi quay cuồng. Mất đi sự giúp đỡ của Tôn Dịch là vấn đề lớn. Tôi sợ rằng, nếu Tôn Dịch đưa danh sách cho Triệu Mạn, anh ta sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi.
Tôn Dịch nhấc ấm trà lên rót cho tôi. Tôi đẩy nắp trên vòi và ngăn chuyển động của anh ta. Anh bình tĩnh gạt tay tôi ra và rót hai phần ly trà, rồi đặt trước mặt tôi, mỉm cười bình thản và yên bình:
“Cô yên tâm đi ! Tôn Dịch tôi không dễ dàng bị mua chuộc như vậy.”
Tôi mỉm cười, bưng tách trà lên, nhấm nháp cổ họng:
“Phải không? Phải chờ xem kết quả đã.”
Thông tin của Tôn Dịch rất chi tiết. Không chỉ khoanh tròn những người có liên quan đến X K, mà còn nêu bật những mối liên hệ của họ với Triệu Mạn, 90% khách hàng của Đàm Gia Minh đến từ Triệu Mạn.
Trong lúc tôi im lặng, Tôn Dịch đưa cho tôi giấy khám thai của Triệu Mạn. Người ta nói rằng: bác sĩ của Triệu Mạn là bạn của bạn cô ta. Điều thú vị hơn là, anh ta nói với tôi rằng, Triệu Mạn đã mang thai 3 tháng, nhưng cha mẹ cô ta dường như không biết. Tôi đã rất ngạc nhiên. Sẽ vui hơn nếu ba mẹ cô ta không biết. Xét cho cùng, đối với những người có xuất thân trí thức, có một cô con gái chưa chồng mà chửa, không phải là điều gì vinh quang. Tôi quyết định thêm một món khai vị cho họ.
Từ khi Tôn Dịch đưa Triệu Mạn theo, tôi cũng không dám nói nhiều chuyện với anh ta, huống chi tiết lộ kế hoạch. Nhưng anh ta đã nhìn thấu tâm trí tôi và ám chỉ rằng: anh ta đã nhận lời tôi, thì sẽ không vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình. Khi thanh toán thù lao, tôi đưa thêm cho anh ta hai ngàn. Xét cho cùng, giấy chẩn đoán đó không phải là thứ mà tôi có thể dễ dàng lấy được nếu muốn. Nhưng Tôn Dịch không nhận nó.
Đêm đó, tôi đã thu thập được thêm một số thông tin mới, do Tôn Dịch cung cấp. Sau khi truy cập Internet để xác minh tính chính xác của giấy chứng nhận, tôi cảm thấy yên tâm hơn. Đàm Gia Minh mất kiên nhẫn với sự chờ đợi:
“Nghĩ kỹ chưa? Sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”
Sau khi dỗ Manh Manh ngủ, tôi bị anh ta kéo vào phòng tắm. Rõ ràng, Triệu Mạn ban ngày bị tôi nói xoáy, đã trút giận lên anh ta. Điều buồn cười là, Đàm Gia Minh sợ Triệu Mạn sẽ báo cáo anh ta, và khiến anh ta mất việc. Nhưng lại không sợ tôi sẽ đến công ty của anh ta, để gây rắc rối và hủy hoại danh tiếng của anh ta.
“Anh có thể đi, nhưng tôi có điều kiện.” Tôi đóng chặt cửa phòng tắm.
“Nói!” Đàm Gia Minh lạnh lùng.
“Tôi không thể từ bỏ Manh Manh được. Vì ngoài con bé ra, tôi không còn gì cả…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Sau khi ly hôn, anh khoan hẵng rời khỏi nhà.”
“Hàn Tư Nhuỵ, rốt cuộc là cô không đồng ý ly hôn phải không?”
Anh ta phấn khích đến mức túm lấy cổ áo tôi bằng một tay, và ấn mạnh tôi vào bồn rửa mặt. Lưng dưới của tôi bị đau do va chạm. Tôi nhìn xuống tay anh ta, xinh đẹp và mảnh khảnh, đầy dấu vết của sự nuông chiều. Còn tôi, sau ba năm làm nội trợ, bàn tay tôi sần sùi và bong tróc, thậm chí dấu vân tay cũng mờ nhòe đi. Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Tôn Dịch. Anh ta hỏi tôi rốt cuộc định làm gì. Điều tôi đã nói lúc đó là:
“Điều quan trọng không phải là tôi làm gì, mà là họ làm gì”.
Nhưng bây giờ, Đàm Gia Minh đã chủ động đốt cháy điểm mấu chốt của tôi.
“Đàm Gia Minh, chúng ta đã ở bên nhau ít nhất 10 năm.”
“Chỉ vì tôi không muốn ly hôn, bây giờ anh định làm gì tôi sao?” Tôi lặng lẽ nhìn anh ta cười khẩy.
“Tôi……”
Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh ta ngỡ ngàng buông tôi ra...
———
Comments for chapter "Phần 3"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories