Bí Mật Của Chồng Tôi - Phần 2
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Mấy năm nay, tôi toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, con cái. Chưa từng can thiệp vào công việc cũng như đời sống xã hội của Đàm Gia Minh. Một là không có thời gian, hai là tin tưởng. Anh ta có lẽ cảm thấy an tâm với tôi, nên mới không xóa bản ghi các cuộc trò chuyện. Tôi không hề nghĩ rằng: mình sẽ phát hiện được bí mật như thế này.
Mối quan hệ của họ đã kéo dài trong ba năm. Lúc đầu, Đàm Gia Minh gọi cô ta là “Giám đốc Triệu”, còn cô ta gọi Đàm Gia Minh là “Tiểu Đàm”, hai người chỉ là khách hàng bình thường và nhân viên bán hàng. Cô ta rủ Đàm Gia Minh đi chơi mấy lần, lấy danh nghĩa giúp anh ta giới thiệu khách hàng.
Từ hai năm trước, cô ta bắt đầu thân mật gọi anh ta là “Bảo bối”. Đàm Gia Minh đã thẳng thắn nói rằng: mình đã kết hôn và rất yêu gia đình, thậm chí còn gửi cho cô ta một bức ảnh chụp con gái Manh Manh. Cô ta khen đứa trẻ dễ thương, giống anh ta, vẻ đẹp được di truyền từ ba sang con gái. Nhưng tình tiết nhỏ này, không ảnh hưởng đến thái độ của cô ta đối với Đàm Gia Minh. Cô ta bắt đầu tặng Đàm Gia Minh thắt lưng LV, túi COACH và những món đồ xa xỉ khác. Đồng thời, đưa anh ta đến các buổi chiêu đãi, triển lãm nghệ thuật và những nơi xa hoa khác. Cũng giới thiệu cho anh ta những khách hàng chất lượng, giúp anh ta vượt qua thành tích của mình và được thăng chức… Rốt cuộc, Đàm Gia Minh không thể chống lại những viên đạn bọc đường của cô ta, giọng điệu trong các cuộc trò chuyện của anh dần thay đổi.
Đàm Gia Minh bắt đầu gọi cô ta là “Mạn Mạn” hoặc “Bảo bối”, và làm theo những gì cô ta sai khiến. Ngay cả nước hoa, cũng thay đổi theo sở thích của cô ta. Hiển nhiên là bọn họ ngày càng thân mật. Cô ta giống như một đoá hoa anh túc, khiến Đàm Gia Minh chìm đắm.
Đàm Gia Minh đã nói dối tôi tăng ca trong vô số ngày đêm, nhưng thực tế, là dành thời gian cho cô ta. Dưới sự điều khiển của cô ta, Đàm Gia Minh thậm chí còn vượt qua ranh giới pháp lý, cho đến khi phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa… Di động của Đàm Gia Minh giống như một chiếc gương thần. Tôi đã không nhận ra: mình ngu ngốc như thế nào, cho đến khi đọc xong các tin nhắn này.
Tôi biết lịch sử những món đồ xa xỉ của anh ta, và lý do tại sao anh ta nhất quyết mua những chiếc xe hơi sang trọng. Tôi đã biết được, làm sao mà anh ta có thể có được mọi thứ như ngày hôm nay. Tôi thậm chí còn biết, tại sao anh ta không muốn giữ gìn cuộc hôn nhân này với tôi…
Tôi nghĩ rằng: anh có cả năng lực lẫn sự chính trực, và đã làm việc chăm chỉ để đạt được thành công. Nhưng tất cả những thành công và danh dự mà anh ta có được, thực sự là nhờ bám váy phụ nữ. Ngay cả đứa con bé bỏng của tôi, Manh Manh, cũng trở thành công cụ, để Đàm Gia Minh lấy lòng cô ta. Điều buồn cười nhất là trong mối quan hệ này, Đàm Gia Minh luôn ở vị trí cấp dưới. Để có được thành công hiện tại, anh ta đánh mất chính mình, và trở thành một thứ hàng đính kèm.
Tôi đã ghi lại lịch sử trò chuyện của bọn họ và gửi lên mạng để lưu trữ. Sau khi xử lý sạch dấu vết, tôi đánh dấu thư là chưa đọc. Sau đó, tôi kìm nén sự bình tĩnh của mình và xem qua danh bạ trong điện thoại. Người liên hệ hàng đầu không phải là tôi, mà là “Giám đốc Triệu”. Họ nói chuyện thường xuyên, ít nhất hai lần một ngày. Số điện thoại di động cũng rất quen thuộc, là người hôm qua gọi cho tôi nhưng không nói gì. Không còn nghi ngờ gì nữa: “Giám đốc Triệu” là “ZM”. Tôi đại khái ghép lại tên của cô ta: Triệu Mạn.
Lúc đặt điện thoại về chỗ cũ, tôi nhìn Đàm Gia Minh. Khi chìm vào giấc ngủ, lông mày và đôi mắt anh ta đã không còn sự vô tư. Tuy hai năm nay, anh có chút tăng cân nhưng dáng người cao ráo, nét mặt vẫn tuấn tú. Đúng là dựa vào mặt mà kiếm sống.
Trước đây, đúng là tôi đã đánh mất lý trí. Khi tôi và Đàm Gia Minh đến với nhau, gia đình tôi không đồng ý. Tôi nghĩ anh ta thông minh và siêng năng, nhưng gia đình tôi lại cho rằng, anh ta chỉ nghĩ đến tiền bạc. Quả nhiên, nó đã trở thành lời tiên tri.
Câu chuyện cuộc đời, đang tua lại trong tâm trí tôi. Chúng tôi có 10 năm bên nhau, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, từ không có gì đến đủ ăn đủ mặc. Trong vài năm qua, tôi đã thực sự là người vợ tào khang của Đàm Gia Minh. Và anh ta đã đạt được thành công trong sự nghiệp, với việc thăng chức và tăng lương. Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo tốt hơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, chúng tôi sẽ có ngày hôm nay, sống chung dưới một mái nhà nhưng từ lâu đã dần xa cách…
Đàm Gia Minh đã không phát hiện ra nguyên nhân đi ngủ sớm của mình. Ngày hôm sau, sau khi anh ta đi làm, tôi đã dọn dẹp nhà cửa. Sau khi dọn dẹp mọi ngóc ngách, tôi tìm thấy rất nhiều biên lai, hóa đơn mua sắm, vé xem phim và ti tỉ các loại khác. Tôi sắp xếp chúng theo ngày tháng và khoanh tròn, ghi chú từng cái một. Dựa trên các bản ghi cuộc trò chuyện, tôi xác định được những nơi họ thường đến cùng nhau.
Sau khi có được những thứ này, tôi đã liên lạc với Tôn Dịch, một phóng viên giải trí mà tôi quen biết trước đây. Thông qua bạn bè, tôi biết anh ta vẫn đang hoạt động trong mảng văn hóa, giải trí. Các phóng viên giải trí và Thám tử, đều có mạng lưới quan hệ chặt chẽ và kinh nghiệm làm việc phong phú. Thật dễ dàng để điều tra Triệu Mạn thông qua anh ta.
Hiệu quả làm việc của Tôn Dịch rất tốt. Chỉ trong vài ngày, tôi đã nhận được thông tin về “Triệu Mạn”. Tên thật của cô ta là Triệu Mạn, gốc gác ở Bắc Thành, đã cắm rễ ở thành phố này sau khi du học trở về. Cô ta lớn hơn Đàm Gia Minh 8 tuổi, nhưng nhờ việc bảo dưỡng cẩn thận, trang điểm kỹ càng nên có chút quyến rũ. Hiện tại, cô ta là giám đốc kinh doanh của X K, lương một năm là một triệu, một mức lương rất cao. X K và công ty của Đàm Gia Minh thuộc cùng một ngành.
Tôi bật cười. Hay đấy…
Chỉ là, tôi chưa kịp làm gì thì Triệu Mạn lại tiếp cận tôi. Nhìn thấy dãy số quen thuộc, tôi hít một hơi thật sâu trước khi trả lời.
“Tôi có thai rồi.”
Cô ta trực tiếp ném ra một quả bom hạng nặng. Tôi im lặng hồi lâu không nói. Cô ta cười nói:
“Quả nhiên là cô biết tôi.”
“Cô muốn gì?” Tôi không đi lòng vòng với cô ta.
Cô ta trả lời dứt khoát: “Đàm Gia Minh.”
“Được.” Tôi không nói nhảm:
“Để anh ta tự nói với tôi đi”
“Anh ấy sẽ chọn tôi.” Cô ta nói một cách bình tĩnh và chắc chắn.
“Vậy tôi sẽ đợi.” Tôi cười khẩy.
“Tin tôi đi, cô sẽ không còn gì cả.” Nói xong, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.
Vẻ cao ngạo của kẻ quyền cao chức trọng này, khiến tôi tức nghiến răng nghiến lợi. Phải nói rằng, Đàm Gia Minh thực sự ôm đùi rất tốt. Ý của Triệu Mạn rất rõ ràng: Tôi sẽ mất Đàm Gia Minh, Manh Manh và không còn một xu.
Tôi biết sự tự tin của cô ta đến từ đâu, chỉ không biết Đàm Gia Minh sẽ làm tới mức nào. Nhưng tôi phải đề phòng trước. Tôi đã đến Tòa án vào sáng sớm hôm sau, nộp đơn xin bảo toàn tài sản dưới tên của Đàm Gia Minh trước khi kiện tụng. Sau đó, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi tiếp tục làm công việc vẽ tranh minh họa bán thời gian.
Khi có thời gian, tôi sẽ đến nhà trẻ đón Manh Manh, nấu cơm và cùng con làm bài tập. Tôi bí mật lập danh sách khách hàng của Đàm Gia Minh và yêu cầu Tôn Dịch kiểm tra mối quan hệ của họ với X K.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Vài ngày sau, trong khi tôi đang thu xếp giường ngủ, Đàm Gia Minh đề nghị ly hôn, với giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết. Tôi đơ người tại chỗ. Tôi nghĩ rằng, nếu chuẩn bị đủ tinh thần, tôi sẽ có thể giữ bình tĩnh khi thời khắc này đến. Mãi cho đến khi có chuyện xảy ra, tôi mới nhận ra rằng, mình đã suy nghĩ quá nhiều. Tôi muốn hét lên, muốn lớn tiếng hỏi anh ta tại sao. Nhưng khi lời nói đến miệng, chúng dừng lại ở câu hỏi mà tôi quan tâm nhất:
“Còn Manh Manh thì sao?”
“Tôi biết cô không nỡ rới xa Manh Manh. Nhưng cô đã không đi làm ba năm nay, cô đã không còn có khả năng cấp cho Manh Manh một cuộc sống tốt. Manh Manh sống ở đây đã quen rồi, con bé sẽ lớn lên ở đây. Quyền nuôi con và nhà ở, sẽ thuộc về tôi. Ngôi nhà mà ba mẹ tôi đang ở, sẽ thuộc về cô. Tiền tiết kiệm hiện có và nợ nần mỗi người một nửa, còn tiền cấp dưỡng nuôi con…”
Anh ta phân chia tài sản và nợ, dưới tên của chúng tôi một cách đầy khoa học. Chắc chắn nó phải được lên kế hoạch trong một thời gian dài. Tôi đột nhiên cảm thấy khó thở. Anh ta đệ đơn ly hôn, lý do cũng dễ đoán.
Một là vì, anh ta không muốn mất nguồn khách hàng và thành tích hiện có của mình. Hai là vì, bằng chứng phạm pháp mà Triệu Mạn đang nắm trong tay. Một khi Đàm Gia Minh dám trái lời, nhất định phải đối mặt báo ứng từ phía Triệu Mạn, là chấp nhận rủi ro mất việc làm, mất tất cả những gì anh ta có, thậm chí là ngồi tù.
“Nói cách khác, không thể thương lượng đúng không?”
Tôi chậm rãi ngồi thẳng dậy, quay đầu hỏi Đàm Gia Minh.
“Nghĩ kỹ thì, đến với nhau rồi chia tay, cũng là việc thường tình.”
Vẻ mặt của anh ta bình tĩnh, lãnh đạm. Giống như tôi hoàn toàn không phải là vợ, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
“Đàm Gia Minh, anh có người khác bên ngoài sao?” Tôi hỏi.
Lời vừa nói ra, trong mắt anh ta hiện lên vẻ hoảng hốt. Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Không có.” Anh ta mím môi và nhìn đi chỗ khác.
“Không có cũng không sao.” Tôi hỏi một câu khác:
“Nhà ba mẹ anh ở còn thế chấp không?”
Mấy năm nay, anh ta tiêu xài rất hoang phí. Sau khi dùng hết tiền mua căn nhà hiện tại, chúng tôi có rất nhiều khoản nợ, nhưng không có nhiều tiền gửi. Chiếc xe hơi sang trọng anh ta lái bây giờ, được mua sau khi thế chấp căn nhà ba mẹ chồng tôi đang ở. Có lẽ, Đàm Gia Minh không ngờ rằng tôi sẽ hỏi câu hỏi này, vì vậy, anh ta sửng sốt trước khi trả lời:
“Không…”
Tôi gần như bật cười thành tiếng. Anh ta không chỉ làm đơn ly hôn như mong muốn của Triệu Mạn, mà còn cho tôi một căn nhà đã thế chấp. Ngày xưa, anh ta hứa rằng, sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp hơn. Giờ đây, anh ta quyết tâm buông tay tôi, vì “ngày mai tươi đẹp” của riêng mình. Rốt cuộc 10 năm của chúng tôi, chẳng nghĩa lý gì so với 2 năm giữa anh ta và Triệu Mạn.
“Hiểu rồi, cho tôi chút thời gian.” Tôi cúi xuống tiếp tục dọn giường.
“Tối nay, tôi ngủ trong phòng làm việc.” Đàm Gia Minh cầm bộ đồ ngủ đi ra ngoài.
Đi được vài bước, anh ta dừng lại:
“Đừng quên, cô mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
Câu nói này làm trái tim tôi ngay lập tức tan nát. Tôi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Ý của Đàm Gia Minh là: Tôi có “bệnh”, đừng cố gắng tranh giành quyền nuôi Manh Manh thông qua các vụ kiện.
Tôi không ngờ rằng, có một ngày, những vết thương mà tôi phải gánh chịu, lại trở thành vũ khí để anh ta tấn công tôi. Anh ta nói mà quên rằng, chứng rối loạn lưỡng cực của tôi, là do anh ta và ba mẹ mình gây nên. Ba mẹ anh ta là những người thiếu văn hóa, nhưng họ luôn thích nhúng tay vào sự trưởng thành và giáo dục của Manh Manh.
Để Đàm Gia Minh đứng về phía mình, họ đã nhiều lần nói xấu tôi với anh ta. Mặc dù Đàm Gia Minh đã là người đàn ông trưởng thành, nhưng lần nào anh ta cũng đứng về phía cha mẹ mình. May mắn là, chứng rối loạn lưỡng cực chỉ ở dạng nhẹ, tôi đã được chữa khỏi rồi. Tôi đặt một vũng nước và chôn mình trong đó. Trong 10 năm, tôi thực sự đã dâng trái tim mình cho chó. Sau khi rửa sạch mùi, tôi sẽ bắt đầu đánh cược vào tương lai của chính mình…
Trong vài ngày tiếp theo, Đàm Gia Minh hầu như không về nhà vào ban đêm. Nếu trở về, anh ta sẽ ngủ trong phòng làm việc. Nếu đụng phải tôi, anh ta sẽ tránh giao tiếp bằng mắt với tôi. Suốt thời gian đó, mặt anh ta vẫn còn bốc mùi lắm. Tôi giả vờ không quan tâm.
Khi Manh Manh hỏi về ba, tôi nói với con bé rằng, ba nó đang bận rộn với công việc, đồng thời dành nhiều thời gian hơn để “thu phục” trái tim con bé. Thế giới của trẻ thơ là một tờ giấy trắng, và mọi dấu vết đều do người lớn để lại. Điều con bé thích là sự “rộng lượng” và “bao dung” của Triệu Mạn. Nhưng đây là những lớp vỏ bọc đường, và là chất độc trong quá trình trưởng thành của Manh Manh. Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, nó chưa biết nhận thức cái đúng và sai, vẫn còn cơ hội để con bé có thể hiểu được mọi chuyện. Tôi cũng có sự tự tin.
Đàm Gia Minh thích bám váy đàn bà, tôi sẽ không can thiệp. Nếu anh ta muốn ly hôn, tôi sẽ không quấn anh ta nữa. Nhưng anh ta đã phản bội gia đình này, và muốn sử dụng Manh Manh như một “quân cờ”, tôi sẽ không bao giờ thuận theo anh ta. Bất cứ ai phản bội tôi và phá hủy những gì tôi trân trọng, sẽ phải trả giá.
Vài ngày sau, Tôn Dịch nói rằng: danh sách tôi đưa ra có quá nhiều người và yêu cầu tôi phỏng vấn. Vào ngày tôi gặp Tôn Dịch, bỗng có chuyện xảy ra.
Là Triệu Mạn. Cô ta trang điểm đậm, mặc bộ đồ màu đỏ rượu vang và đi giày cao gót. Cô ta nhìn tôi đầy khiêu khích và cố tình xoay váy, thực sự khá quyến rũ. Tôi nhìn Tôn Dịch. Dù anh ta có hợp tác với Triệu Mạn hay không, tôi vẫn phải giữ “tinh thần thép”.
“Hàn, Tư, Nhuỵ?” Triệu Mạn gằn từng chữ gọi tên tôi. Thay vì chào hỏi, nó giống như khinh thường hơn.
“Triệu Mạn.” Tôi nghịch điện thoại vài lần rồi ngẩng đầu lên “lễ phép” đáp lại.
“Tôi rất tò mò, làm thế nào mà cô biết đến sự tồn tại của tôi, thông qua Tiểu Đàm, hay là…”
Cô ta ngước mắt nhìn về phía tôi: “Phóng viên Tôn?”
“Đoán xem.” Tôi đặt điện thoại xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
“Tôi không muốn đoán.”
Cô ta trực tiếp ngồi xuống sô pha bên kia, đặt túi xách nhỏ lên bàn:
“Tôi muốn biết, cô đang suy nghĩ cái gì.”
Tôi cười nhẹ:
“Người ta nói tình nhân mới là chân ái. Tôi hiểu cô muốn Đàm Gia Minh, nhưng cô còn muốn cả Manh Manh, mua một tặng một à?” Tôi cố ý nhấn giọng từ “mua”.
“Trước khi chưa nhìn thấy cô, tôi nghĩ cô là một người thô kệch, nhếch nhác, luộm thuộm.” Cô ta che môi ý nhị cười nói:
“Không nghĩ tới, cô không chỉ xinh đẹp, lại còn rất hài hước.”
Cô ta tán dương tôi, ám chỉ rằng mặc dù tôi “xinh đẹp và hài hước”, nhưng tôi không thể chiếm được trái tim của Đàm Gia Minh.
“Đúng vậy. Khi tôi ở bên cạnh Gia Minh, các bạn cùng lớp đều khen: chúng tôi là trời sinh một cặp. Còn cô, đã già rồi, đừng cố cưa sừng làm nghé, cosplay thành các cô gái trẻ trung xinh đẹp”.
Tôi nhìn vào khóe mắt cô ta, đã có nhiều vết chân chim, là dấu hiệu của tuổi tác, không thể che lại bằng mỹ phẩm đắt tiền.
“Cô… ” Triệu Mạn hiển nhiên nghẹn ngào.
———-
Comments for chapter "Phần 2"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories