Bầu trời sau chia ly vẫn xanh - Phần 7
Nhắc tới Thời Diên, cô ấy chợt vỡ òa cảm xúc, lấy tay ôm chặt mặt, nức nở khe khẽ:
“Thật ra, anh ấy rất thích cô. Mấy năm nay, tôi thường xuyên đi cùng anh ấy, nhưng tôi luôn thấy anh ấy đỏ mắt vì cô. Hơn nữa, lần đó cô đi du lịch, thật ra anh ấy cũng đi theo cô, cùng cô đi ngắm biển mà cô không hề hay biết.”
“Lần đó, tôi không tin nên đi cùng anh ấy. Cô có biết không: đêm đó, anh ấy say khướt trong khách sạn. Nói với tôi với đôi mắt đỏ hoe rằng: anh ấy và cô đã nhìn thấy biển, bước đi trên cùng một bãi biển, có thể coi là hoàn thành thỏa thuận ban đầu của hai người.”
Có lẽ, cô ấy nói quá xúc động, khiến tôi hơi buồn và nhức mắt. Một lúc lâu sau, cô ấy bỏ tay xuống, lấy trong túi ra bao thuốc lá và một tờ giấy nhắn, ném điếu thuốc lên bàn rồi đưa tờ giấy cho tôi:
“Đây là địa chỉ và số điện thoại hiện tại của Thời Diên. Nếu cô hối hận, thì hãy đi tìm anh ấy. Anh ấy luôn muốn gặp cô…”
Tôi chậm rãi cầm lấy tờ giấy và liếc nhìn xuống. Đối diện tôi, cô ấy lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt mong đợi. Một lúc sau, tôi nắm chặt tờ giấy, rồi cầm điếu thuốc cô đặt trên bàn lấy ra một điếu.
“Mượn lửa.”
Cô ấy giật mình, rồi lấy bật lửa ra đưa cho tôi. Tôi châm một điếu thuốc, nhưng khi châm lửa, các đầu ngón tay run rẩy đến mức tôi phải cố gắng mấy lần mới châm được. Sau khi rít một hơi thuốc, tôi ngước lên nhìn cô ấy. Mắt tôi rất đau.
“Ngày mai tôi sẽ kết hôn.”
Cô ấy sửng sốt một lúc:
“Tôi biết, nhưng…”
“Không nhưng.”
Tôi ngắt lời cô ấy, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô ấy:
“Tôi cũng rất buồn vì bệnh tình của Thời Diên. Tôi cũng rất tiếc cho mối quan hệ đó, nhưng… ngày mai tôi sẽ kết hôn.”
Nói xong tôi nhặt mảnh giấy lên rồi lấy bật lửa châm. Mảnh giấy có kích thước không lớn nên nhanh chóng rơi xuống bàn đá, cháy thành vũng tro, khi gió thổi qua thì tất cả đều biến mất. Cô ấy mở to mắt:
“Tăng Du, cô có biết những năm này, anh ấy sống như thế nào không? Cô vừa nói sắp kết hôn mà không để ý đến anh ấy!”
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc thực ra đang hơi run lên. Nhiều năm qua, trong ấn tượng của tôi, Thời Diên vẫn luôn là một tên cặn bã coi tôi như vật thay thế. Sau khi bạch nguyệt quang trở về, đã nhẫn tâm bỏ rơi tôi. Đột nhiên, tôi không thể trở lại là chính mình.
Nhưng, điều tôi biết là: ngày mai tôi sẽ kết hôn với Giang Chí. Chính anh là người đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm, là người đã ảnh hưởng đến tôi từng chút một bằng sự bao dung và dịu dàng, thay đổi tôi. Dù quá khứ có xoay chuyển thế nào, tôi vẫn muốn cưới anh ấy.
Tuy nhiên, niềm vui và nỗi buồn của con người không liên quan đến nhau, giống như cô gái đối diện: rõ ràng yêu Thời Diên sâu sắc, cô ấy không thể hiểu được tôi đang làm gì. Cô ấy đột nhiên xúc động và mắng mỏ tôi. Cô ấy mắng tôi đã quên hết quá khứ, mà Thời Diên vô cùng yêu quý, lại mắng tôi nhẫn tâm. Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy:
“Tôi không hề quên. Tôi luôn nhớ rất rõ chuyện xưa với Thời Diên. Nhưng… đối với tôi mà nói, những chuyện đó quả thực đã là quá khứ. Ngay từ khi tôi và Thời Diên chia tay, tất cả đều đã là quá khứ.”
Sau khi biết hết mọi chuyện trong quá khứ, tôi cảm thấy hơi đau lòng khi nói về Thời Diên. Tôi cũng nghẹn ngào khi nghĩ về chàng trai thích mặc đồ trắng, trong ký ức của mình, và khi nghĩ đến khả năng hắn mắc bệnh.
“Mặc kệ cô trách tôi tàn nhẫn hay bất công. Nếu lúc đó, Thời Diên chịu nói thật, tôi nhất định sẽ sẵn sàng ở bên anh ấy, bất kể sự an toàn của bản thân. Và tôi có thể chấp nhận rằng: anh ấy có thể mắc bệnh trong suốt quãng đời còn lại, hoặc tôi có thể lựa chọn không sinh con, nhưng… Bây giờ cô nói cho tôi biết, vì quá khứ tôi chỉ có thể rơi hai giọt nước mắt, cũng chỉ có thể cảm thấy có chút hối hận. Ngoài ra, cái gì tôi cũng không làm được.”
Cô ấy nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng tức giận đứng dậy:
“Tăng Du, tôi thật sự đã đánh giá sai cô rồi. Không ngờ cô lại lạnh lùng như vậy!”
Nói xong, cô ấy cầm điếu thuốc trên bàn chuẩn bị rời đi. Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy:
“Để bao thuốc lá lại đi, cảm ơn.”
Có lẽ, vì giọng tôi khàn nên cô ấy nhìn tôi rất lâu, không nói gì, ném điếu thuốc xuống rồi bỏ đi. Tôi ngồi trong căn chòi dưới lầu, hút vài điếu thuốc rồi đứng dậy đi lên lầu chuẩn bị cho đám cưới ngày mai.
Hôm nay là đám cưới của tôi và Giang Chí. Tôi mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp, nắm tay Giang Chí đứng ở cửa khách sạn để chào đón những vị khách đến dự đám cưới của chúng tôi. Nhưng không ngờ Thời Diên lại là một trong những vị khách đến dự. Không có cảnh “Tôi hóa trang cầm hoa”, anh mặc áo phông trắng đơn giản và nhuộm lại tóc màu đen.
Giây phút gặp nhau, tôi cảm thấy như mình đang trong trạng thái thôi miên. Vào mùa hè nhiều năm trước, một chàng trai mặc áo trắng cầm ly nước lạnh vị dâu, mua ở mấy con phố mà tôi thích nhất, rồi cẩn thận đưa cho tôi: “Nhìn xem, em có thích không?”
Sau khi bừng tỉnh, Thời Diên mỉm cười đi tới chỗ chúng tôi, ánh mắt chân thành nói:
“Chúc mừng, hôn lễ hạnh phúc.”
Mắt tôi cay xè và tôi cảm thấy muốn khóc. Không phải là tôi hối hận, hay là cảm thấy mình vẫn còn yêu hắn. Chỉ là khi nghĩ đến sự thật mà đã nghe ngày hôm qua, rồi nghĩ lại tất cả những điều đã xảy ra trong quá khứ, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối cho con người của mình khi đó. Nhưng đó là tất cả. Bên cạnh hắn, cô gái vẫn đứng đó, có vẻ như đã tỉnh táo rồi. Nhìn tôi, ánh mắt hơi dời đi.
“Xin lỗi, hôm qua tôi say quá…”
“Được.” Tôi mỉm cười đáp lại, sau đó lại nhìn Thời Diên. Hắn cười với vẻ mặt cao thượng.
“Ngày hôm qua Âm Âm say rượu, anh không biết cô ấy tới tìm em. Xin lỗi, anh vốn không có ý định tới đây. Nhưng suy nghĩ ngày hôm qua cô ấy nói với em những gì, anh quyết định tới.”
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong túi ra một phong bì màu đỏ ném cho Giang Chí. Chiếc phong bì màu đỏ trông rất dày.
“Đây, chia đôi số tiền.”
Vừa nói, hắn vừa cười:
“Việc đã xảy ra trong quá khứ, bất kể vì lý do gì, đều đã là quá khứ. Hiện tại, mọi người đều ổn, điều đó có nghĩa là số phận đã ban tặng cho chúng ta chính là sự sắp đặt tốt nhất. Vậy nên, đừng lo lắng về chuyện đó.”
Thời Diên quay đầu nhìn Âm Âm, sau đó nắm lấy tay cô ấy:
“Đêm qua anh và Âm Âm ở cùng nhau, lần này là thật. Cô ấy đã ở bên anh nhiều năm, biết mọi thứ về anh, không quan tâm đến bệnh tật hay quá khứ của anh.”
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, sau đó tôi lại quay đầu nhìn Giang Chí:
“Chúng tôi đã nhận quà mừng rồi. Một ngày nào đó, hai người tổ chức đám cưới, lúc đó chúng tôi sẽ trả lại.”
Giang Chí nghe tôi kể toàn bộ chuyện tối qua, cười chào hỏi, sau đó vỗ nhẹ vào vai Thời Diên. Thời Diên và Âm Âm bước vào phòng tiệc. Nhìn họ rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, thấy Thời Diên không có gì thay đổi và nghe được những gì hắn vừa nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi nhìn Giang Chí đứng bên cạnh. Anh cũng không trách tôi: tại sao vừa rồi mắt tôi đỏ hoe, chỉ ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói với tôi:
“Đừng lo lắng, mọi người sẽ hạnh phúc.”
Tôi gật đầu, hy vọng vậy. Tại lễ cưới, tôi và Giang Chí mặt đối mặt, theo lời dẫn của người chủ trì. Chúng tôi nhìn nhau, hai mắt đỏ hoe và nói “Tôi đồng ý” một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Sau đó, quan viên hai họ vỗ tay rầm rộ, nhưng người vỗ tay to nhất thực ra lại là bạn trai cũ của tôi. Hắn ngồi trong góc, mỉm cười nhìn về phía sân khấu và vỗ tay nghiêm túc. Rồi hắn ôm cô gái bên cạnh và nói điều gì đó không rõ, cô ấy mỉm cười và hắn cũng cười nhẹ.
Trên sân khấu, Giang Chí đeo nhẫn cưới cho tôi, ôm tôi vào lòng và hôn tôi. Anh thấp giọng thở dài:
“Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”
Cuối cùng tôi đã cưới Giang Chí. Đúng như lời Thời Diên nói, mọi chuyện đều là sự an bài tốt nhất của số mệnh.
—————–
Hoàn văn.
“Khi Thời Diên buông tay Tang Du bằng ba chữ: “Cô ấy thích”, cũng là lúc một phần thanh xuân của cô khép lại, nhẹ tênh mà đau đến nghẹt thở. Nhưng hóa ra, chia ly không phải là dấu chấm hết. Giang Chí bước vào đời Tang Du không ồn ào, chẳng hứa hẹn. Chỉ là lặng lẽ ở bên, như ánh mặt trời len qua một ngày xám xịt. Anh không thay thế quá khứ, chỉ dịu dàng lau khô nước mắt cho hiện tại. Và từ ngày ấy, khi Tang Du không còn ngoảnh lại, cô đã học được cách bước tiếp… với trái tim vẫn đủ đầy yêu thương. Bầu trời sau chia ly, thực sự… vẫn xanh.”
———