Bầu trời sau chia ly vẫn xanh - Phần 6
Tôi nhìn cảnh này từ đầu đến cuối với ánh mắt lạnh lùng. Lúc này, tôi đột nhiên nắm lấy tay Giang Chí, đứng lên:
“Chú và dì, chúng ta đi thôi.”
Bố mẹ Giang Chí sửng sốt:
“Con đi đâu vậy?”
“Đi tìm bố mẹ thực sự của con.”
Hai vị phụ huynh hoàn toàn choáng váng trước những gì tôi nói. Ngay cả Giang Chí cũng bị tôi bắt đi với vẻ mặt ngơ ngác. Tôi đưa họ tới nhà bác tôi.
Bác tôi năm nay đã sáu mươi tuổi. Trong ấn tượng của tôi, tuổi thơ tôi chỉ có mấy năm hạnh phúc. Lúc đó, bố mẹ tôi mới sinh đứa con thứ hai, không thể chăm sóc tôi nên để tôi cho bác, là chị ruột của bố tôi. Bác luôn quan tâm, yêu thương tôi, đồ ăn luôn nóng hổi và chăn ga gối đệm luôn mềm mại.
Cho đến khi tôi mười một tuổi, bác bị tai nạn ô tô. Sau đó, sức khỏe của bác ngày càng yếu đi. Bác gần như không thể tự chăm sóc bản thân, không thể chăm sóc tôi được nữa, nên bố mẹ tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tôi trở vẻ. Từ đó, tuổi thơ tôi chìm trong bóng tối.
Tôi đưa Giang Chí và bố mẹ anh đến nhà bác, bác tôi rất hiền lành và ngăn nắp. Chúng tôi đã nói chuyện rất vui vẻ với bố mẹ Giang Chí. Mẹ Giang Chí nói:
“Chị, lần này chúng tôi đến đây để tổ chức lễ cưới cho hai đứa, nhưng bây giờ…”
Bác tôi mỉm cười, lấy cuốn sổ hộ khẩu từ trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn. Mẹ Giang Chí cầm sổ hộ khẩu lên và mở ra. Chủ hộ là bác tôi, tôi đứng tên trong hộ khẩu của bác. Lúc đó, bố mẹ tôi để bác nhận tôi làm con nuôi. Sau này, bác tôi bị tai nạn xe cộ, họ chỉ đưa tôi về chứ không nhập hộ khẩu. Bác tôi mỉm cười nhìn tôi và Giang Chí, rồi quay lại nhìn mẹ Giang Chí.
“Hai người họ gây rối, cuộc hôn nhân này tôi thay họ quyết định. Của hồi môn tôi sẽ trả, Tăng Du sẽ lấy đủ sính lễ, không thể để thiếu được.”
Mẹ của Giang Chí nhanh chóng trả lời:
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không bỏ lỡ một xu nào trong sính lễ đã thỏa thuận. Trước đám cưới, chúng tôi cũng sẽ mua cho hai đứa một chiếc ô tô và một căn nhà, trên đó có ghi tên cả hai.”
Bác tôi gật đầu cười vui vẻ nhưng mắt có chút đỏ hoe:
“Cám ơn cô. Đứa nhỏ Tăng Du này cuộc đời vất vả quá, gặp được cô thật may mắn.”
Khi bác tôi nói lời này, Giang Chí đứng bên cạnh tôi, nghe vậy, nắm chặt tay tôi, giọng hơi khàn khàn:
“Bác ơi, con may mắn được gặp Tăng Du.”
Đám cưới đã được lên kế hoạch và mọi thứ đang được chuẩn bị một cách có trật tự. Bố mẹ tôi cũng đến gây rối mấy lần, nhưng tôi đều ngăn cản. Thậm chí, lần gần đây nhất họ khóc lóc và hành động trước mặt tôi, tôi đã gọi cảnh sát. Dù cuối cùng cảnh sát chỉ điều chỉnh tình hình và không bắt giữ, nhưng sau sự việc này, họ dường như hiểu rằng tôi đã quyết tâm. Tôi không còn là cô bé ngu dốt, quỳ xuống cầu xin mẹ trong ngõ ngoài trường học nữa. Sau này, cho đến trước ngày cưới của tôi, họ không bao giờ đến làm phiền tôi nữa, mà chỉ nói rằng họ sẽ không bao giờ nhận tôi là con gái của họ. Khi nghe điều này, tôi chỉ mỉm cười, điều đó thật tuyệt, vì làm con gái họ thật mệt mỏi. Nếu không có Giang Chí xuất hiện, tôi đã phải dành cả đời để từ từ tiêu hóa những cái bóng đó.
Tuy nhiên, đúng lúc tôi nghĩ mình có thể yên tâm cưới Giang Chí, thì lại có điều ập đến. Đêm trước đám cưới, có người đã tìm tôi, là bạn gái của Thời Diên. Không đúng, nói chính xác hơn thì hình như là bạn gái cũ của hắn.
Thời Diên biến mất trong thời gian thực tập, không ai trong lớp biết hắn đi đâu. Tuy nhiên, một người trong cuộc đề cập rằng: hắn và bạch nguyệt quang, người mà hắn đã chờ đợi nhiều năm, hình như đã chia tay. Đúng hay sai thì không ai biết. Cô ấy gọi cho tôi, hỏi địa chỉ và hẹn gặp ở tầng dưới nhà tôi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong căn chòi tầng dưới, đây là lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy kỹ đến thế. Thực ra… Nếu nhìn kỹ, chúng tôi trông không giống nhau chút nào, đặc biệt là khi trang điểm. Cô ấy có vẻ say, nồng nặc mùi rượu. Tôi không biết cô ấy đang tìm kiếm điều gì. Nhưng ngay khi gặp nhau, cô ấy đã khóc. Cô ấy nói:
“Thật ra, có một điều tôi đã muốn nói với cô từ lâu rồi.”
“Tôi không phải mối tình đầu của Thời Diên, cũng không phải bạn gái cũ. Tôi chỉ được anh ấy nhờ đóng một cảnh cho anh ấy mà thôi.”
Tôi sững sờ một lúc, không nói gì và lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy. Cô ấy hít một hơi thật sâu:
“Thật ra là do Thời Diên không cho tôi nói. Tôi phải nói cho cô biết, nhưng tôi đã chịu đựng rất nhiều năm rồi. Nếu không nói cho cô biết, cô sẽ lấy chồng…”
Cô gái đối diện mặt đỏ bừng, giọng nghẹn ngào nức nở:
“Bố của Thời Diên mắc bệnh tâm thần, nhưng ông ấy chỉ mắc bệnh sau khi bị kích thích bởi một sự cố nào đó. Vì vậy, không ai ngờ rằng bệnh tâm thần của ông ấy… sẽ di truyền.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô ấy. Trong mấy giây im lặng đó, rất nhiều tình tiết phim truyền hình hiện lên trong đầu tôi, nội tình đằng sau cuộc chia tay phải chăng hắn đang mắc bệnh nan y? Gia đình hắn phá sản và nợ nần? Hắn muốn chăm sóc cho những người anh em ngu ngsốc của mình? Tuy nhiên, nó không phải vậy. Tôi choáng váng.
“Cô còn nhớ trước khi chia tay, đã không liên lạc được với anh ấy trong một thời gian dài của kỳ nghỉ hè không?”
Tôi gật đầu chậm rãi, tôi nhớ ra. Trong kỳ nghỉ hè năm đó, có một khoảng thời gian, hắn dường như biến mất khỏi thế giới, không thể gọi điện cũng không trả lời tin nhắn.Giọng cô ấy rất nhẹ nhàng:
“Đó là lần đầu tiên anh ấy bị bệnh. Vì mâu thuẫn với người thân ở nhà, nên anh ấy bị bệnh. Gia đình thấy anh ấy có gì đó không ổn, đưa anh ấy đến bệnh viện khám thì mới biết rằng: anh ấy cũng mắc phải căn bệnh tương tự bố mình. Căn bệnh này là do di truyền.”
“Các triệu chứng của Thời Diên không nghiêm trọng, nhưng có thể tái phát bất cứ lúc nào.”
Cô ấy kể lại mọi chuyện một cách nhẹ nhàng. Thật ra rất đơn giản, Thời Diên vô tình gặp được cô gái có vẻ ngoài hơi giống tôi. Sau đó nhờ cô ấy giúp hắn giả làm bạch nguyệt quang, người mà hắn tự dưng bịa ra, để chia tay với tôi, chỉ để đẩy tôi đi. Cô ấy kể, Thời Diên đỏ mắt nói với cô ấy:
“Tôi là một kẻ điên, có thể mắc bệnh bất cứ lúc nào, không thể trì hoãn cả đời cô ấy được.”
Hắn còn cho biết:
“Cô ấy thích trẻ con và mơ ước khi kết hôn sẽ có một đứa con thông minh, dễ thương. Nhưng tôi… có lẽ không thể trao nó cho cô ấy”.
Nói đến đây, cô gái trước mặt chợt rơi nước mắt.
“Thời Diên vốn đã đau khổ rất nhiều rồi. Những năm qua, anh ấy rất nhớ cô… Tất cả sự thật tôi đều nói với cô. Xin cô hãy hòa giải với anh ấy, được không?”
Nhắc tới Thời Diên, cô ấy chợt vỡ òa cảm xúc, lấy tay ôm chặt mặt, nức nở khe khẽ:
“Thật ra, anh ấy rất thích cô. Mấy năm nay, tôi thường xuyên đi cùng anh ấy, nhưng tôi luôn thấy anh ấy đỏ mắt vì cô. Hơn nữa, lần đó cô đi du lịch, thật ra anh ấy cũng đi theo cô, cùng cô đi ngắm biển mà cô không hề hay biết.”
“Lần đó, tôi không tin nên đi cùng anh ấy. Cô có biết không: đêm đó, anh ấy say khướt trong khách sạn. Nói với tôi với đôi mắt đỏ hoe rằng: anh ấy và cô đã nhìn thấy biển, bước đi trên cùng một bãi biển, có thể coi là hoàn thành thỏa thuận ban đầu của hai người.”
Có lẽ, cô ấy nói quá xúc động, khiến tôi hơi buồn và nhức mắt. Một lúc lâu sau, cô ấy bỏ tay xuống, lấy trong túi ra bao thuốc lá và một tờ giấy nhắn, ném điếu thuốc lên bàn rồi đưa tờ giấy cho tôi:
“Đây là địa chỉ và số điện thoại hiện tại của Thời Diên. Nếu cô hối hận, thì hãy đi tìm anh ấy. Anh ấy luôn muốn gặp cô…”
———