Ảo ảnh hạnh phúc - Phần 5
“Ôn Tư Tư, với cái tính nhỏ nhen, thù dai như em, chẳng trách năm đó bố mẹ em muốn vứt bỏ em! Tôi đã quỳ xuống trước em bao nhiêu lần, xin lỗi em bao nhiêu lần, vậy mà vẫn vô ích sao?”
“Có cha sinh mà không có mẹ dạy, em đang diễn cho ai xem hả? Em nói mẹ kế em ngược đãi em, sao bà ta năm đó không đánh chớt em luôn đi?”
“Em không cho tôi tìm người khác bên ngoài, vậy thì sinh cho tôi một đứa con trai đi! Em thực sự nghĩ rằng, bố tôi sẽ chấp nhận giao toàn bộ gia nghiệp cho một đứa cháu gái sao?”
Tôi bình tĩnh lắng nghe từng lời chửi bới của Phương Kỳ Yến. Đợi đến khi hắn nói xong, tôi mới nhắc nhở:
“Phương Kỳ Yến, tôi đang livestream.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Sau đó, hắn cúp máy. Tôi nhìn cuộc gọi kéo dài 3 phút, hoàn toàn chớt tâm. Phương Kỳ Yến hiểu rõ điểm yếu của tôi, biết nơi nào đâm vào sẽ khiến tôi đau nhất. Nhưng giờ đây, dù hắn có rời đi, tôi cũng sẽ không đau lòng nữa. Hắn không xứng đáng. Hắn sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp. Hắn không xứng đáng để bất cứ ai rơi nước mắt vì hắn.
Trong livestream, bình luận tràn ngập. Có người thương tiếc cho tôi, có người chia sẻ chuyện tình yêu đầy tiếc nuối của họ. Nhưng chủ đề chung chỉ có một:
“Yêu đến cuối cùng, chỉ còn dựa vào lương tâm.”
Lời xin lỗi của Phương Kỳ Yến, từ đầu đến cuối chỉ là giả dối. Hắn khóc lóc không phải vì mất tôi, mà là vì hối hận không giấu giếm kỹ hơn, để tôi phát hiện ra sự thật. Hắn nói yêu tôi là giả. Chỉ khi bị tôi vạch trần, những lời oán trách của hắn mới là thật.
——————–
Sau khi vụ bê bối của Phương Kỳ Yến lan truyền khắp cõi mạng, thông tin cá nhân của Ôn Vị và đứa con riêng của họ cũng bị đào bới. Nghe nói, Ôn Vị sống không ra gì, đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ, miệt thị. Đứa con riêng của họ cũng bị đuổi khỏi trường, Các phụ huynh đồng loạt gửi đơn kiện, yêu cầu nhà trường đuổi học đứa trẻ đó, không muốn con mình học chung với con của loại đàn bà như Ôn Vị.
Nhưng tôi không dừng lại ở đó. Tôi muốn đẩy Phương Kỳ Yến vào tù. Tôi muốn hắn và Ôn Vị hoàn toàn tàn lụi, không còn đường phản kháng.
Chưa kịp tìm cách thu thập bằng chứng, thì bố của Phương Kỳ Yến cũng bị phanh phui hàng loạt bê bối. Ông ta có nhiều nhân tình bên ngoài, dính líu đến giao dịch phi pháp, trốn thuế. Không lâu sau, bố của Phương Kỳ Yến bị bắt và tống vào tù. Người đứng sau tất cả những chuyện này, không ai khác chính là… mẹ của Phương Kỳ Yến.
Chúng tôi nhanh chóng gặp lại nhau. Lần này, mẹ chồng hoàn toàn mở lòng với tôi.
“Tư Tư, mẹ không sợ con cười chê nữa. Thực ra, mẹ đã sớm biết bố của Phương Kỳ Yến có người khác bên ngoài. Cuộc hôn nhân của mẹ và ông ta vốn là một cuộc liên hôn, nên mẹ từng nghĩ: có tình cảm hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Khi Phương Kỳ Yến còn rất nhỏ, mẹ đã biết bố nó có nhân tình. Nhưng vì muốn giành một phần gia sản cho con trai, vì muốn cho nó một gia đình trọn vẹn, mẹ chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt… Mẹ không ngờ rằng…”
Ánh mắt bà rơm rớm nước mắt.
“Khi còn nhỏ, Phương Kỳ Yến rất hiểu chuyện, lúc nào cũng nói với mẹ rằng mẹ đừng buồn. Nhưng chẳng biết từ khi nào, nó đã biến thành bản sao của bố nó. Ngoài miệng thì đứng về phía mẹ, nhưng hành động thì lại giống hệt bố nó”
“Tư Tư, hôm đó khi con bảo mẹ đừng ép con nữa, mẹ như bị sét đánh trúng vậy. Mẹ biết rõ một cuộc hôn nhân thối nát là thế nào, Vậy mà lại muốn khuyên con nhẫn nhịn… Là mẹ sai rồi, mẹ có lỗi với con. Bây giờ, mẹ không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này nữa. Sau khi ly hôn với bố Phương Kỳ Yến, mẹ sẽ chuyển toàn bộ tài sản được chia vào tên của con và An An. Đến lúc đó, con đừng từ chối…”
Giọng mẹ chồng vô cùng chân thành.
“Tư Tư, sau này nếu công việc con không quá bận, mà An An cũng muốn, con hãy đưa con bé đến thăm mẹ nhé. Hoặc nếu con quá bận, không yên tâm để bảo mẫu chăm sóc con bé, con có thể để An An ở với mẹ. Mẹ sẽ định cư ở Tử Chiếu Viên, đó là một căn nhà có sân vườn riêng. Mẹ dự định trồng hoa, trồng rau, nuôi chó con, thỏ con cho An An. Con bé thích động vật nhỏ mà, đúng không? Mẹ sẽ nuôi thật nhiều cho con bé…”
Tôi ôm lấy mẹ chồng.
“Con sẽ làm vậy.”
Dừng một lúc, tôi bổ sung: “Cảm ơn mẹ.”
Lời này không phải vì tôi từng là con dâu của mẹ, mà vì tất cả những gì mẹ đã làm cho tôi.
…
Nhà họ Phương hỗn loạn như một mớ bòng bong, công ty cũng ngập trong khủng hoảng tài chính. Nhưng ngay cả lúc này, Phương Kỳ Yến vẫn không quan tâm đến công việc, mà vẫn dính lấy tôi không buông.
Hôm đó, bạn thân tôi phát tài vì chồng chớt, tôi đến chúc mừng. Không ngờ, tại đám tang của anh ta, tôi lại nhìn thấy Phương Kỳ Yến.
“Anh theo dõi tôi à?” Tôi không kiên nhẫn nhìn hắn.
“Anh cũng nhận được cáo phó của tang lễ.”
Hắn ta trông tàn tạ, không còn chút phong độ nào. Tôi vốn là người mê cái đẹp. Nhìn hắn ta bây giờ, tôi chẳng buồn liếc thêm một cái. Bạn thân tôi, Cảnh Ý, lớn lên cùng tôi. Chồng của cô ấy, Kỷ Chiếu An, từng là người chồng hoàn hảo mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng sau đó, lại ngoại tình với thư ký của mình. Thật đúng là đáng chớt.
Tang lễ của Kỷ Chiếu An không quá long trọng. Cả một sảnh lớn, chỉ có mẹ của anh ta khóc lóc thảm thiết. Cảnh Ý ôm con, kiên nhẫn dỗ dành, không rơi một giọt nước mắt. Tôi bước đến, cô ấy mỉm cười, chỉ vào bức ảnh đen trắng của Kỷ Chiếu An. Trong ảnh, anh ta cũng đang cười. Đó là bức ảnh từ rất lâu, được scan từ giấy chứng nhận kết hôn.
“Đây là khoảng thời gian anh ta phong độ nhất, yêu tôi nhất. Anh ta đáng lẽ nên mãi mãi dừng lại ở thời điểm đó. Nếu không thể, thì chớt đi ở độ tuổi đó cũng tốt.”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng đến đáng sợ. Nghe vậy, tôi biết cô ấy đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma của sự phản bội.
“Loại đàn ông cặn bã, chỉ có treo trên tường hoặc đặt trong quan tài, mới chịu ngoan ngoãn.”
Cảnh Ý cưng nựng con mình, giọng tràn đầy nhẹ nhõm.
“Bây giờ tôi không còn hận anh ta nữa, Tư Tư.”
“Không tha thứ cho anh ta cũng không hợp lý. Dù sao, anh ta đã để lại cho tôi và con toàn bộ gia sản.”
Tôi bật cười.
“Trong trường hợp này, tất nhiên nên tha thứ rồi.”
Đàn ông có thể chờ phụ nữ chớt để hối hận, Phụ nữ cũng có thể chờ đàn ông chớt để tha thứ. Không có gì sai cả.
Kỷ Chiếu An, dù sao cũng không tệ lắm. Nói chớt là chớt thật.
“Cảnh Ý, cậu số hưởng thật đấy. Vừa có con, vừa có thời gian rảnh, chồng chớt lại phát tài.”
Tôi thở dài, đầy ngưỡng mộ.
“Mình ghen tị với cậu quá.”
Phương Kỳ Yến đặt hương lên bàn thờ Kỷ Chiếu An, quay sang nhìn tôi, mặt đầy khó chịu.
“Em đang nói gì vậy, Ôn Tư Tư?! Em nguyền rủa anh đấy à?!”
Tôi liếc hắn một cái, giọng lười biếng.
“Tôi biết anh sốt ruột, nhưng đừng vội. Sắp đến lượt anh rồi. Không cần ghen tị với Kỷ Chiếu An vì được chớt sớm.”
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào, dừng lại trước mặt Phương Kỳ Yến.
“Anh là Phương Kỳ Yến, đúng không?”
“Theo báo cáo và điều tra của chúng tôi, anh bị tình nghi lập hợp đồng hai mặt, đốt sổ sách kế toán, hối lộ quan chức để giành thầu chính phủ. Nay chúng tôi chính thức bắt giữ anh theo pháp luật.”
Phương Kỳ Yến cứng đờ người, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
“Ôn Tư Tư, em đã làm gì?”
“Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?!”
Tôi chẳng buồn nhìn hắn, chỉ nhàn nhã xoay chiếc nhẫn kim cương 10 carat trên tay. Xung quanh ồn ào, tôi nhìn Cảnh Ý, nhẹ giọng nói.
“Cậu thấy không? Tôi cũng có số hưởng đấy.”
“Ôn Tư Tư, tôi yêu em! Em làm thế này rồi sẽ hối hận! Em sẽ bị trời phạt!”
Tôi chậc chậc hai tiếng.
“Năm mới này, tôi mong là tôi thật sự sẽ bị trừng phạt.”
Tôi chân thành hy vọng, Phương Kỳ Yến dùng cái chớt để trừng phạt tôi, khiến tôi vĩnh viễn không thể có được tình yêu của hắn.
Như vậy, tôi chỉ có thể ôm khối tài sản khổng lồ này mà tiếc nuối cả đời.
“Haizz…” Tôi cười rạng rỡ.
“Thật là tiếc quá đi mất.”
————
HOÀN VĂN
“Có lẽ suốt đời này, Ôn Tư Tư cũng không quên được cảm giác: bị chính người mình tin tưởng nhất đẩy xuống vực sâu. Phương Kỳ Yến không phải một kẻ tồi tệ theo cách tầm thường. Anh ta tồi tệ ở chỗ: biết rõ nơi nào mềm nhất trong tim cô, và biết chính xác phải dùng con dao vào đâu, để cô đau nhất.
Anh ta từng nói: “Anh sẽ bảo vệ hai mẹ con.” Nhưng rồi, chính anh ta là người ném cả mẹ lẫn con vào một cuộc chiến bẩn thỉu, máu lạnh, tàn nhẫn đến tận cùng.
Trong thế giới của Tư Tư, thứ đáng sợ nhất chưa bao giờ là phản bội. Mà là sự phản bội đến từ người, từng cúi đầu hôn lên vết thương của cô.
Cuối cùng, Phương Kỳ Yến mất tất cả. Còn Ôn Tư Tư? Cô không chỉ đứng dậy, mà còn bước đi ngẩng cao đầu. Với một đứa trẻ trong tay, một quá khứ sau lưng, và cả một tương lai phía trước. Cô không tha thứ. Cũng không cần tình yêu. Cô chỉ cần chính mình.”
————–