Ảo ảnh hạnh phúc - Phần 4
“Em quên lời hứa của chúng ta lúc mới yêu rồi sao? Chúng ta đã nói sẽ mãi mãi bên nhau…”
Lời nói của anh ta khiến tôi lập tức có phản ứng căng thẳng. Chỉ cần nghe anh ta cầu xin sự tha thứ, tôi lại cảm thấy buồn nôn. Bởi vì anh ta thực sự quá ghê tởm. Rõ ràng là anh ta sai, vậy mà vẫn cố chấp hết lần này đến lần khác ép buộc tôi. Thật sự… ghê tởm đến cực điểm.
Phương Kỳ Yến im lặng hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại ra, vừa bấm số vừa nói với tôi.
“Nếu em không nể mặt anh, ít nhất cũng phải nể mặt mẹ anh chứ? Tư Tư, em biết mẹ anh đối xử với em tốt thế nào mà.”
“Anh gọi cho bà ngay bây giờ, nhờ bà khuyên em. Hai người nói chuyện rõ ràng đi.”
Điện thoại vừa kết nối, Phương Kỳ Yến lập tức lên tiếng.
“Mẹ, mẹ giúp con khuyên Ôn Tư Tư một lần nữa đi, con không muốn chia tay cô ấy…”
Tôi nhìn Phương Kỳ Yến, không ngờ anh ta lại trơ trẽn đến mức này. Giọng mẹ chồng vang lên từ đầu dây bên kia.
“Kỳ Yến, con hãy ly hôn với Tư Tư đi, đừng ép con bé nữa.”
Nụ cười trên mặt Phương Kỳ Yến đông cứng lại.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Mẹ vốn rất thích Ôn Tư Tư mà! Nếu đã vậy, tại sao mẹ lại khuyên con ly hôn…”
“Nếu mẹ không khuyên hai đứa ly hôn, thì mẹ còn biết làm gì nữa?!” Giọng bà to hơn hẳn.
“Tất cả mọi chuyện đều do con gây ra! Con có tư cách gì để trách Tư Tư? Con lấy quyền gì để ép con bé coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”
“Hai đứa hãy chia tay trong hòa bình đi. Đừng để nó khinh thường con, cũng đừng để mẹ khinh thường con. Con không xứng với Tư Tư…”
Phương Kỳ Yến tắt điện thoại, đứng đó với vẻ mặt trống rỗng.
“Tư Tư, em nghĩ anh sai, ngay cả mẹ anh cũng nghĩ anh sai… Vậy… chẳng lẽ mọi thứ thật sự không thể quay lại nữa sao?”
“Anh không có tư cách nói những lời đó.”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra khỏi cửa.
“Anh biết tôi đã bao nhiêu lần kể với anh về người mẹ kế, cũng chính là mẹ của Ôn Vị, và cách bà ta đối xử với tôi rồi đúng không?”
“Ban đầu, anh luôn thương tôi, anh lặp đi lặp lại rằng mọi chuyện đã qua rồi, rằng tôi không cần phải sợ hãi quá khứ nữa… Nhưng từ khi nào, anh lại ở bên cạnh Ôn Vị? Đứa con của hai người đã lớn như thế, vậy nên câu trả lời đã quá rõ ràng rồi !”
“Anh coi tôi như một kẻ ngu ngốc, đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay. Anh vừa tỏ vẻ thương xót, vừa đồng tình với những oán trách của tôi, nhưng thực tế lại chính tay đẩy tôi xuống vực thẳm…”
Nói đến đây, tôi gần như mất kiểm soát. Phương Kỳ Yến nắm chặt cổ tay tôi.
“Anh chưa từng nghĩ sẽ phản bội em! Khi cùng em lên án mẹ kế của em, anh thực sự đứng về phía em! Anh không bao giờ nghĩ rằng bà ta đúng…”
“Nhưng… nhưng anh nghĩ rằng nhiều chuyện không nên đánh đồng với nhau. Mẹ kế là mẹ kế, còn con gái của bà ta là con gái của bà ta. Em không thể vì ghét mẹ kế, mà căm thù Ôn Vị…”
Tôi không ngần ngại tát mạnh vào mặt Phương Kỳ Yến.
“Câm miệng. Anh đáng chớt, Phương Kỳ Yến, anh thực sự nên chớt đi.”
Sau khi anh ta rời đi, An An chạy từ trên lầu xuống. Con bé ôm chặt lấy tôi, không ngừng lau nước mắt cho tôi.
“Mẹ ơi, đừng khóc… mẹ vẫn còn có con…”
“Chúng ta không cần ba nữa, không cần ông ấy nữa ! Mẹ, con là con gái của mẹ, con sẽ luôn ở bên mẹ…”
Những lời của An An khiến tôi bật khóc dữ dội hơn. Nhưng lần này, tôi không khóc vì đau khổ. Mà vì… buông bỏ được rồi.
————
Nửa đêm, tôi không ngờ Ôn Vị vẫn còn liên lạc với tôi. Tôi đã chặn số cô ta rất nhiều lần, nhưng cô ta luôn tìm cách dùng số mới để nhắn tin cho tôi.
【Nếu bây giờ cô không xuống gặp tôi, tôi không ngại đứng chờ đến sáng. Có lẽ, tôi còn có thể đợi đến khi cô đưa con gái đi học. Cô cũng không muốn, con bé biết quá nhiều chuyện của người lớn đâu nhỉ?】
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định xuống gặp cô ta. Nhưng trước khi xuống, tôi mở một buổi phát trực tiếp. Nếu Ôn Vị không biết thế nào là tự trọng, vậy thì tôi không ngại khiến mọi chuyện trở nên ồn ào.
“Chào mọi người, kẻ thứ ba đến tận cửa khiêu khích rồi. Cô ta có một thân phận đặc biệt, chính là em gái cùng cha khác mẹ của tôi. Nếu tôi không gặp, cô ta sẽ giống như một con ruồi, cứ lảng vảng mãi. Vậy nên bây giờ tôi sẽ xuống dưới…”
Sau khi nói rõ bối cảnh, tôi bước ra khỏi thang máy. Ôn Vị vẫn giữ dáng vẻ đáng thương như trước, nhưng không thể che giấu sự đắc ý trên khuôn mặt. Tôi biết, cô ta vẫn hận tôi vì những cái tát trước đây, nếu không đã chẳng cố ý đến đây khoe khoang.
“Cô bây giờ nhất định đang rất đắc ý, đúng không?”
“Nói thật, Phương Kỳ Yến cũng khá rộng rãi. Số bất động sản và trang sức anh ta cho tôi, đủ để tôi sống sung túc cả đời rồi.”
Cô ta mặc một bộ đồ hở hang, mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
“Tôi được giải thoát rồi, còn cô thì sao?” Cô ta nhìn tôi.
“Hắn ta đã ngoại tình một lần, sau này có thể ngoại tình vô số lần. Lần này hắn quay về với cô, nhưng sau này thì sao? Cám dỗ bên ngoài vẫn còn đầy. Ôn Tư Tư, cứ chờ xem, cô sẽ không bao giờ đắc ý được lâu đâu.”
“Cô nói nhảm nhiều quá đấy.”
Tôi thẳng thừng ngắt lời. Tôi đã phát trực tiếp từng lời cô ta nói trong suốt mười mấy phút qua. Tôi không sợ làm to chuyện, càng không sợ mất mặt. Tôi chỉ tò mò, sau khi lên hot search, cô ta sẽ có cảm giác thế nào?
Tài khoản phát trực tiếp của tôi đã hoạt động suốt tám năm, từ lâu đã có hàng triệu người theo dõi. Nhiều người từng ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của tôi với Phương Kỳ Yến. Nhưng lần này, tôi sẽ xé toạc lớp vỏ đẹp đẽ đó, để mọi người thấy rõ cuộc hôn nhân thối nát này. Và quan trọng hơn, căn hộ tôi đang ở an ninh cực kỳ nghiêm ngặt. Ôn Vị có thể xuất hiện ở đây, nghĩa là cô ta cũng có nhà ở đây. Bất động sản này là do Phương Kỳ Yến mua cho cô ta. Anh ta thực sự đáng chớt. Đến mức muốn sắp xếp vợ và nhân tình ở cùng một chỗ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm khi tỉnh dậy là kiểm tra dư luận trên mạng. Quả nhiên, buổi livestream ngắn ngủi tối qua đã bùng nổ. Hàng triệu người theo dõi, cộng thêm một chủ đề gây sốc. Sự bùng nổ này đến một cách quá dễ dàng. Tôi mở phần bình luận, đọc qua tất cả những bình luận có lượt thích cao nhất.
【Tức chớt mất! Tôi đã theo dõi livestream tối qua. Dù chỉ có tiếng mà không thấy mặt cô ta, nhưng nghe giọng đã biết là không phải người tốt rồi!】
【Theo dõi chị từ lâu, luôn thắc mắc sao chị ngừng cập nhật. Không ngờ là do chồng chị ngoại tình…】
【Thất vọng quá! Chị ơi, em đã theo dõi chuyện tình của anh chị suốt 8 năm. Nếu ngay cả tình yêu của anh chị cũng là giả dối, thì trên đời này còn gì là thật nữa?】
【Tôi đã tìm ra tất cả thông tin về người đàn bà đó rồi. Thật không biết xấu hổ! Tôi đi “chào hỏi” cô ta ngay bây giờ!】
【Chồng chị trước đây cũng thường xuất hiện trên livestream, lại là công tử nhà giàu, xem như người nổi tiếng rồi. Ai ngờ lại không biết giữ danh dự bản thân như thế!】
【Đừng gọi hắn là “chồng chị” nữa, nghe phát tởm! Chỉ cần nghĩ đến những gì hắn làm, tôi thấy hắn đáng bị thiên đao vạn quả!】
【Trước đây nghe chị kể về gia đình ruột thịt, mỗi lần chị cập nhật là em lại khóc. Vì hoàn cảnh của chúng ta quá giống nhau… Em cũng từng bị mẹ kế ngược đãi… Khóc chớt mất. Tại sao những người khao khát hạnh phúc nhất, lại chẳng bao giờ có được nó?】
Thực ra, buổi livestream tối qua bùng nổ không chỉ là do tự nhiên. Tôi chi mạnh hàng chục triệu tệ vào quảng cáo, để dư luận lan rộng hơn nữa. Tôi chính là muốn bắt Phương Kỳ Yến lên giàn hỏa thiêu, và hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Ôn Vị.
Chỉ vài cái tát không thể làm nguôi cơn giận trong lòng tôi. Điều tôi muốn, chưa bao giờ là sự hối lỗi của bất kỳ ai, mà là một tổn thương thực sự đối với những kẻ đã gây đau khổ cho tôi.
Tôi thuê người theo dõi tình hình dư luận, kích động thêm dư luận, đồng thời tận dụng lưu lượng truy cập để quảng bá thương hiệu của mình. Một mũi tên trúng hai đích. Khi tôi đang cân nhắc: làm thế nào để tận dụng sự chú ý của dư luận cho sự nghiệp của mình, thì Phương Kỳ Yến gọi điện đến. Lần này, tôi không do dự mà bắt máy ngay lập tức.
“Ôn Tư Tư!”
Giọng Phương Kỳ Yến đầy phẫn nộ.
“Tôi đặt em trong lòng, còn em lại bêu rếu tôi lên mạng đúng không? Em thích thấy người ta chửi tôi đến vậy sao? Người ta mắng tôi làm em hả giận lắm à? Em nói muốn chia tay trong hòa bình, nhưng lại làm ầm lên đến mức này. Em đúng là quá ghê tởm!”
————–