Anh Xem Tôi Là Cái Bóng, Nhưng Cuối Cùng, Chính Anh Mới Là Kẻ Thế Thân - Phần 4
Tham gia nhóm Phố Ngôn Tình, Tiểu Thuyết Hay và nhóm Truyện 3h Sáng để ủng hộ tác giả nhé!
Lúc Trần Cận Châu trở lại, tôi đã điều chỉnh bản thân xong rồi, Mọi người cổ vũ chúng tôi, cùng uống một ly cho không khí sôi động hơn.
Chúng ta nên làm gì, khi được một nhóm bạn chân thành chúc phúc ? Chúng tôi đan chéo tay, giống như đang uống rượu giao bôi. Tiếng vỗ tay vang lên. Uống được ba hiệp, tôi đứng dậy vào nhà vệ sinh. Tôi vẫn luôn cảm giác giống như có ai đang theo dõi mình. Sau khi giải quyết vấn đề, tôi đang định rửa tay rồi quay lại, thì Giang Dao đột nhiên xuất hiện.
“Bảo sao tôi thấy bóng lưng này thực sự rất quen mắt, quả nhiên thực sự là cô.” Giang Dao nói.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì à?”
Giang Dao nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.
“Tôi biết cô không thể buông bỏ Phó Thẩm Diên. Biết anh ấy tối nay tới đây, cố ý ăn mặc thế này, để xuất hiện trước mặt anh ấy à?”
“Nhưng cô ăn mặc thế này, tôi lại thấy cô giống đang hẹn hò với đối tượng mới hơn đấy”. Cô ta lạnh nhạt phán xét.
“Cô vừa bốc cớt trong đấy ăn hả ? Miệng thối quá đi mất!” Tôi đẩy cô ta ra rồi bước ra ngoài.
Tôi không để tâm sự cố vừa rồi, tiếp tục chơi đùa vui vẻ với mọi người sau khi trở về. Có lẽ, vì tôi chơi hăng quá, nên họ bắt tôi và Trần Cận Châu uống thêm môt ly nữa.
“Ngũ Ngũ, cô đang làm gì vậy?”
Một giọng nói trầm thấp, truyền đến từ bàn rượu vang bên cạnh. Tôi đặt ly xuống, ngẩng đầu nhìn, Phó Thẩm Diên đang nghiêm nghị nhìn tôi. Trần Cận Châu vươn tay ôm tôi vào lòng, hất cằm khiêu khích. Tôi nói:
“Chúng tôi đang uống rượu, anh không nhìn thấy sao?”
Vừa tiễn người này đi, thì lại tiếp một người khác, không bao giờ hết. Nhưng sự chân thành luôn phải được ưu tiên. Những đường gân trên trán Phó Thẩm Diên dần nổi lên.
“Tần Ngũ, qua đây với tôi.”
“Tội gọi điện em không nghe máy, nhắn tin em không trả lời. Tôi tìm em rất lâu, thậm chí nghĩ đến việc em đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Anh ta nhìn vào mắt tôi, cố tỏ ra chân thành. Tôi chỉ vào dấu hôn trên cổ anh ta, rồi nghiêng đầu:
“Thật à? Theo tôi thấy thì không giống lắm.”
Phó Thẩm Diên nhất thời không nói lên lời. Nhưng chỉ ngay giây sau, anh ta đã đứng thẳng người, nhìn tôi bằng một ánh mắt trịch thượng.
“Đêm qua, đúng là tôi đã cùng Giang Dao. Nhưng Tần Ngũ, cô ấy là bạch nguyệt quang, đương nhiên khác biệt hơn với cô rồi.”
“Vừa rồi anh ức hiếp Giang Dao trong nhà vệ sinh à? Cô ấy còn khóc nữa. Đi xin lỗi cô ấy đi.”
Trần Cận Châu đột nhiên đứng dậy, anh rất cao, cao hơn Phó Thẩm Diên nửa cái đầu. Khi hai người đứng cạnh nhau, toàn bộ khí thế của Phó Thẩm Diên đều bay mất sạch. Nhưng điều khiến Phó Thẩm Diên ngạc nhiên, không phải là anh cao đến mức nào, mà là hai người giống nhau đến mức kinh ngạc.
“Cô cũng muốn học tôi, đi tìm người thay thế?” Phó Thẩm Diên cười nói.
Tôi cũng cười. Chỉ cần ba hạt đậu phộng, anh ta sẽ không say đến mức như vậy. Trần Cận Châu thoạt nhìn không giống người thay thế: anh cao hơn, vóc dáng đẹp hơn, đẹp trai hơn, ra dáng một người đàn ông trưởng thành hơn. Rõ ràng anh mới thực sự là nhân vật chính!
Tôi lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh thời sinh viên của mình.
“Đây là bạch nguyệt quang, đây là chủ nhân thực sự, anh chính là người thay thế!”
Tôi giơ bức ảnh đến trước mặt hắn. Phó Thẩm Diên sửng sốt, có lẽ đang sắp xếp đống nghi vấn đang nhảy loạn trong đầu mình.
“Phó tiên sinh, vừa rồi không phải anh đã cười sao? Tại sao bây giờ lại không cười nữa? Anh không thích cười à ?”
Trần Cận Châu nhướng mày. Phó Thẩm Diên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Tần Ngũ, đây không phải sự thật. Anh ta chỉ là diễn viên thôi đúng không?”
Sợ Phó Thẩm Diên say rồi phát điên, Trần Cận Châu kéo tôi ra sau lưng anh. Anh thoải mái cười nói:
“Phó tiên sinh chưa từng gặp tôi, nhưng chắc hẳn đã nghe qua tên của tôi rồi. Để tôi chính thức giới thiệu một chút. Tôi là Trần Cận Châu.”
“Ngũ Ngũ sẽ không thể tìm được diễn viên nào ưu tú bằng tôi được.”
Giá trị của Trần Cận Châu ngang hàng với Phó Thẩm Diên. Phó Thẩm Diên có chút xấu hổ, nhưng bao nhiêu năm sống trong xa hoa vị thế, sao có thể mất đi tiếng nói riêng, chỉ vì bản thân là kẻ thay thế được. Anh ta chế nhạo:
“Giờ thì tôi biết, cuộc phỏng vấn đó nói về chủ đề gì rồi, bao gồm cả việc ngài Trần đây đầu tư vào trạm thu phí.”
“Trước đây, Ngũ Ngũ đã từng đề cập với tôi vấn đề này nhưng tôi đã từ chối. Bây giờ, lại gặp được ngài Trần. Cô ấy lại xin anh đầu tư vào nó, còn mở họp báo phỏng vấn độc quyền.”
“Tô Tô, không ngờ em lại yêu tôi nhiều như vậy.”
Tôi bối rối, mọi chuyện dù có phát triển theo hướng nào đi nữa, cũng không nên phát triển theo hướng này.
“Phó tiên sinh, chưa tè thì vẫn còn rượu đây. Anh thử ngã xuống đất xem có xứng với nỗi nhớ của cô ấy hay không.”
Anh nói mà trên mặt lại không bày biện chút biểu cảm nào. Phó Thẩm Diên liếc ánh mắt đánh giá nhìn Trần Cận Châu.
“Ngài Trần, nếu tôi nhớ không nhầm thì, Trần gia mới chỉ tính là gia tộc khá giả mà thôi. Anh biết rõ, có được anh của ngày hôm nay không hề dễ dàng, không nên vì một người phụ nữ mà xúc phạm Phó gia chúng tôi đâu.”
“Giữa tôi và phóng viên Tần còn một vài chuyện riêng tư không rõ ràng. Trần tiên sinh chắc là cũng không muốn nhúng tay vào phải không?”
Tôi cùng Phó Thẩm Diên dây dưa 3 năm, biết hắn không phải người tốt, nhưng tôi lại không ngờ hắn lại vô sỉ đến vậy. Trong lúc anh ta còn đang giữ vẻ mặt đắc thắng, tôi liền nhào vào lòng Trần Cận Châu.
“Chồng ơi, anh vừa nghe thấy cái gì không? Hình như là chó sủa sao á.”
Trần Cận Châu cũng rất hợp tác bịt tai tôi lại.
“Vậy thì đừng nghe nữa, sẽ khó chịu lắm đó.”
Lần đầu tiên Phó Thẩm Diên bày vẻ mặt không hể tin nổi như vậy, còn đưa tay lên xoa xoa lỗ tai:
“Cô..cô….”
Trần Cận Châu cười nói:
“Anh nói không sai, phóng viên Tần bây giờ, chính là vợ hợp pháp của tôi.”
Phó Thẩm Diên đứng bất động, hồi lâu cũng không phản ứng lại. Tôi nhét máy ghi âm vào túi áo ngực của anh ấy.
“Tôi không tính dùng bạch nguyệt quang, bắt nạt Phó tiên sinh. Dù sao, tôi vẫn luôn là người dịu dàng, ân cần và bao dung như vậy.”
Tôi còn cố tình kéo dài mấy từ “hiền lành, ân cần” và “bao dung”. Tôi đã như thế trước mặt anh ấy bao năm nay, sao dám căng thẳng như hôm nay. Vì đặc thù công việc, nên lần nào ra ngoài tôi cũng luôn mang theo máy ghi âm, ban nãy chạm mặt Giang Dao, tôi liền bắt đầu ghi âm. Suy cho cùng, khi phải đối mặt với những kẻ độc đoán và vô lý như họ, việc phòng thân là chuyện tốt.
Vốn dĩ chúng tôi đã ăn mừng xong rồi, bây giờ gặp phải những chuyện này, lại càng không muốn ở lâu. Trần Cận Châu vòng tay qua vai tôi, muốn dẫn tôi đi, nhưng Phó Thẩm Diên đã dang tay chặn tôi lại. Nhóm người đi cùng Trần Cận Châu vẫn đang ngồi, liền giận dữ nhìn chằm chằm Phó Thẩm Diên. Đương nhiên, hắn không dám tiếp tục vản đường chúng tôi nữa, chỉ có thể hằm hằm tức giận nhìn Trần Cận Châu dẫn tôi đi.
Trên đường trở về, khoé miệng Trần Cận Châu chưa hề hạ xuống, có vẻ tâm tình rất tốt.
“Miệng còn không khép lại được, có gì buồn cười sao?”
Tôi không nhịn được mà hỏi. Trần Cận Châu không khỏi mỉm cười nói:
“Em vừa thừa nhận, anh chính là người trong lòng, cầu mà không được của em.”
Tôi bối rối trước câu trả lời của anh ấy. Nghĩ lại thì, chúng tôi đoàn tụ được một thời gian rồi, vậy mà anh ấy vẫn luôn thể hiện tình cảm đối với tôi, theo nhiều cách khác nhau.
“Trần Cận Châu, bây giờ anh đã không còn là người trong lòng mà không được nữa. Anh đang ở trước mặt em.” Tôi nói.
Trần Cận Châu nắm lấy tay tôi, ngón tay chúng tôi đan vào nhau: “Anh cũng vậy.”
Tôi vốn tưởng rằng: sau vụ này, Phó Thẩm Diên sẽ không bao giờ đi tìm tôi nữa, nhưng, anh ta lại điên cuồng gửi một đống tin nhắn, nói là anh ta đã hiểu lầm tôi. Anh ta còn đề nghị gặp mặt trực tiếp để nói chuyện. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng phải anh ta thích Giang Dao sao? Bây giờ cô ta trở về rồi, vậy mà anh ta cứ quấn lấy tôi dây dưa làm gì, đáng lẽ ra phải ở cạnh người trong lòng hắn, sống tốt việc của hắn đi chứ.
Đương nhiên, tôi sẽ phớt lờ mấy chuyện nhảm nhí đó, còn chặn số anh ta không chút do dự. Nhưng đối phương liên tục đổi số và gọi điện làm phiền tôi, điều này ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.
“Tô Tô, anh không biết đã xảy ra chuyện gì nữa ! Sau khi em rời đi, cho dù Giang Dao có ở cùng anh, anh cũng không hề cảm thấy hạnh phúc. Dường như, lúc nào cũng sẽ hồi tưởng về khoảng thời gian em ở bên anh.”
“Anh đã không còn coi em là người thay thế nữa. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, đồng hành cùng nhau. Anh không tin trong lòng em không có anh.”
“Anh không muốn lại phải hối hận, nhưng tại sao, em lại không muốn chúng ta giống như của trước kia nữa vậy ? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau kia mà.”
0 phút 56 giây. Cuộc gọi vừa kết nối, Phó Thẩm Diên liền bắt đầu nói chuyện không ngừng. Trần Cận Châu hôn tôi một cách cuồng nhiệt, dùng tay xoa xoa dái tai tôi. Phó Thẩm Diên ở đầu bên kia điện thoại, khẩn trương nói:
“Tô Tô, em đang làm gì vậy?”
Trần Cận Châu không kiên nhẫn nhấc điện thoại lên:
“Anh không làm gì cả, chỉ là muốn dành thời gian cho em thôi.”
Nói xong anh cúp máy. Đại khái vì bị đả kích nên Phó Thẩm Diên không gọi lại nữa. Nhìn Trần Cận Châu vẻ mặt vui vẻ, tôi dường như ý thức được một điều, một người đàn ông trưởng thành như anh mà lại có mặt trẻ con thế này?
Ngày hôm sau tôi đến công ty, vừa đậu xe xong, Trần Cận Châu còn đang mở cửa cho tôi. Đột nhiên, một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ, từ trong bóng tối chạy ra, đổ chất lỏng gì đó lên người chúng tôi. Cũng may, Trần Cận Châu nhanh tay tinh mắt, nhanh như cắt kéo tôi đi, né được thứ chất lỏng kia dội xuống. Chúng tôi ngay lập tức liên hệ với lực lượng an ninh để bắt giữ người này, nhưng tiếc là không bắt được anh ta.
Trần Cận Châu đoán: những người này đều vì anh mà đến. Anh mới trở lại Bắc Kinh chưa đầy một năm, vậy mà đã sờ đến miếng bánh ngọt của rất nhiều người, cư nhiên cũng sẽ kéo theo vô số kẻ gây thù.
Nhưng tôi lại không nghĩ thế. Dù anh có gây thù với người khác, thì cũng chỉ là có khả năng sờ gáy các vị lãnh đạo. Họ để anh cướp được, đương nhiên cũng sẽ không vì tự ái mà làm ra chiêu trò vặt vãnh trẻ con này. Quả nhiên giác quan thứ sáu của tôi đã đúng, trong lúc tôi đang đi mua sắm, lại xuất hiện hai cô gái trẻ cố tình xịt một bình chất lỏng màu đỏ, vào cái váy trắng tinh khôi của tôi. Xong việc thì bỏ chạy, tôi túm lại được một người. Có người qua đường tốt bụng trông thấy còn giúp tôi gọi điện báo cảnh sát. Trên đường đến đồn công an, cô gái đó liên tục chửi bới tôi:
“Con khốn, chính cô đã hủy hoại cuộc sống hôn nhân của người tôi hâm mộ. Đáng ra một nữ họa sĩ hoàn hảo như vậy, phải sống một cuộc sống viên mãn, đều tại cô hết!”
“Họ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nhưng cô lại muốn một chân đạp hai thuyền. Câu được chiếc này còn muốn câu cả chiếc kia!”
“Bộ truyện tranh chúng tôi theo dõi thậm chí còn ngừng xuất bản. Tần Ngũ còn phải chịu cái kết thảm nữa! Tất cả là lỗi của cô!”
Tôi thoáng bối rối, biết được nhân vật chính trong truyện tranh đó: Trần Cận Châu là Phó Thẩm Diên, còn Tần Ngũ là Giang Dao. Tôi tìm kiếm trên mạng bộ truyện tranh mà cô ấy nói, có rất nhiều fan, ở phần bình luận ai cũng mắng nhân vật phụ Tần Ngũ.
Phần giới thiệu, nói Tần Ngũ là người mạnh mẽ, vui vẻ nhưng cuộc sống khó khăn. Cô yêu Trần Cận Châu nhưng buộc phải chia tay. Sau đó thì ra nước ngoài chăm chỉ học tập, còn trở thành một phiên bản tốt hơn. Khi gặp lại nhau lần nữa, bên cạnh Trần Cận Châu đã có người thay thế. Nhưng trong lòng Trần Cận Châu vẫn còn rất yêu cô ấy. Sự xuất hiện của kẻ thứ ba, liên tục phá hoại cuộc sống của cô ấy, còn khiến Tần Ngũ bị Trần Cận Châu hiểu lầm, tra tấn đến chớt
Trong chương mới nhất, Giang Dao tuyên bố: cuốn truyện tranh sẽ bị ngừng cập nhật vô thời hạn, kèm dòng cảnh báo, viết: “Chuyển thể từ một câu chuyện có thật”.
Tôi tức giận đến mức bật cười.
“Mọi người đều thích được người khác chú ý. Nhưng có một số thứ, đặc biệt là những thứ trên mạng, nó chính là con dao hai lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể ghiếc người.” Tôi nói với cô ấy.
Đợi đến khi tôi đi rồi, những kẻ chuyên đi chụp mũ người khác đó, sẽ dạy cô ta cách làm người. Lần đầu tiên tôi chủ động liên lạc với Phó Thẩm Diên, gửi cho anh ta ảnh chụp màn hình, mà Giang Dao thông báo cho fan.
[Anh Phó, tôi không biết, anh và vị hôn thê của anh hòa hợp với nhau như thế nào. Nhưng nếu, cuộc sống của tôi tiếp tục bị ảnh hưởng thế này, tôi sẽ không để yên đâu. Nếu anh Phó từ bi, xin đừng để vợ sắp cưới của anh, làm mấy việc ngu xuẩn thế này nữa.]…
——-
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION
Lịch sử đọc truyện
You don't have anything in histories