Zhihu| Tặng Em Quả Đào Ngọt - Chương 4
10
“Em không nghĩ nhiều đâu, chỉ là đang làm tròn nghĩa vụ của một ‘bạn gái’ thôi, là anh tự bảo em giúp anh tránh đào hoa mà.”
Giọng tôi nhỏ dần.
Tống Trình gật đầu: “Anh không nghĩ nhiều thật, chỉ là không ngờ em lại tận tâm đến vậy.”
Tôi đoán anh chắc chắn đang cười.
Nhưng tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chào qua loa rồi quay người chạy thẳng vào ký túc xá.
Lần này tôi không dừng lại, chạy một mạch về phòng rồi ngã lên giường, mất vài phút để ổn định nhịp tim đang đập loạn nhịp.
Tối hôm đó, tôi lại mất ngủ.
Và hậu quả của việc mất ngủ là hôm sau tôi ngủ gục suốt cả một tiết học, đến khi tan học vẫn còn mơ màng.
Đang đi đến lối cầu thang, tôi vô tình va phải một người.
Người kia đang ôm cả chồng sách, bị tôi đụng vào nên sách rơi tung tóe.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tôi vội xin lỗi rồi ngồi xuống nhặt sách giúp anh ấy.
“Ơ, là em à.” Chàng trai cười: “Em không phải là bạn gái của Tống Trình sao?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng: “Anh là…”
“Anh là bạn cùng phòng của cậu ấy.”
“À à, chào anh.” Tôi nhặt sách lên, thấy anh ấy ôm quá nhiều sách, tôi buột miệng nói: “Anh mang sách đến đâu vậy? Để em giúp một tay nhé.”
“Thế thì tốt quá, cảm ơn em nhé.” Anh ấy không từ chối: “Ngay tầng trên thôi, khoa bọn anh vừa đổi sang một phòng tự học mới, cả đám bạn cùng phòng nhờ anh khuân hết đống sách này, thật là không có chút lương tâm nào…”
Tôi mỉm cười, đi theo sau anh ấy lên lầu.
Khi đặt sách lên bàn trong phòng tự học mới, tôi mới để ý thấy trong đống sách đó có vài cuốn tài liệu bổ trợ môn toán dành cho học sinh cấp ba.
“Cái này chẳng phải dành cho học sinh cấp ba sao?”
Anh ấy nhìn qua: “À, mấy cái đó là của ‘Tống Hoàng đế’ đấy.”
“Năm ngoái không biết là cậu ấy đang dạy kèm cho học sinh cấp ba hay làm gia sư nữa, nhưng cậu ấy đã dùng mấy cuốn này.” Anh ấy rút ra một cuốn sổ tay: “Đây là sổ ghi chú của cậu ấy, cực kỳ cẩn thận.”
“Lúc đó bọn anh thật sự còn tưởng cậu ấy có bạn gái cấp ba nữa cơ, giống như kiểu nuôi vợ từ nhỏ ấy.”
Nói xong, anh ấy mới cảm thấy mình lỡ lời: “Đừng để tâm nhé, anh nói lung tung thôi.”
Tôi tò mò cầm cuốn sổ đó lên.
Tự tiện lật xem sổ của người khác là hành vi không tốt.
Thực ra, tôi không định xem.
Nhưng rồi, tôi nhìn thấy dòng chữ ở trang đầu cuốn sổ.
Thật sự là quá quen thuộc…
Không hiểu sao, tôi lật tiếp vài trang.
Càng lật, tim tôi càng đập nhanh hơn.
Những bài tập mà Tống Trình ghi chép trong sổ đều là những câu mà tôi từng hỏi người bạn trên mạng của mình.
Tôi hốt hoảng lấy điện thoại ra, mở lại lịch sử trò chuyện với anh bạn kia, so sánh các bước giải bài mà anh ấy gửi cho tôi với cuốn sổ trước mắt…
Nét chữ giống hệt.
Trang giấy giống hệt.
Nội dung cũng giống hệt.
“Ơ, đây không phải là QQ của Tống Trình sao?” Bạn cùng phòng của anh kinh ngạc nói: “Cậu ấy giải những bài này cho em xem thật à? Em đúng là bạn gái nuôi từ nhỏ của cậu ấy đấy hả!”
Tôi nào biết chứ?
Trong đầu tôi cũng là một mớ bòng bong.
Đàn anh kia vẫn đang nói: “Em không biết đâu, bọn anh lên đại học là mấy kiến thức cấp ba bị quên hết rồi, thế mà Tống Trình để bổ sung lại kiến thức toán đó, đã thức mấy đêm liền.”
Anh ấy còn nói gì nữa, tôi nghe không rõ.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một giọng nói đang hét lên, đi tìm Tống Trình, hỏi cho rõ ràng.
“Xin lỗi anh, em phải đi đây.”
Tôi cầm cuốn sổ chạy ra khỏi phòng tự học.
…
Tôi hẹn Tống Trình đến quán trà sữa mà chúng tôi từng đến ngoài trường.
Anh ngồi đối diện tôi, cúi đầu nhìn cuốn sổ, trong mắt lấp lánh một cảm xúc khó hiểu.
Tôi đẩy điện thoại ra trước mặt anh: “Người này, là anh phải không?”
Tống Trình: “Là anh.”
Tôi nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Sao lại có thể…”
“Lâm Đào.” Anh gọi tên tôi, giọng đầy dịu dàng: “Thật ra, anh biết em từ sớm hơn em nghĩ nhiều.”
11
Tống Trình lần đầu tiên gặp Lâm Đào là vào một đầu tháng ba.
Năm ngoái, mẹ tôi đã tìm được một công việc mới, làm người giúp việc cho một gia đình giàu có.
Sau khi ly hôn với bố, mẹ một mình nuôi tôi, chăm lo việc học hành của tôi.
Công việc này giúp gia đình chúng tôi đỡ khổ hơn rất nhiều.
Mẹ rất vất vả.
Để tiện chăm sóc tôi, mẹ đã từ chối làm người ở lại nhà chủ. May mắn là gia đình chủ hiểu nên cũng không phàn nàn gì.
Thỉnh thoảng, mẹ lại kể cho tôi nghe vài chuyện trong công việc. Bà kể rằng cặp vợ chồng đó rất tốt, và cô con gái của họ thì luôn vui vẻ, xinh đẹp.
Mẹ muốn đem công việc của mình kể ra có vẻ nhẹ nhàng hơn để tôi yên tâm học hành.
Vào mùa đông, trời tối nhanh hơn.
Chiều hôm đó, tuyết bắt đầu rơi, nhưng mẹ vẫn chưa về. Tôi lấy xe điện đi tìm mẹ.
Đó là lần đầu tiên tôi đến nơi mẹ làm việc, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một căn nhà lớn và đẹp đến thế.
Tuyết rơi trên hàng mi, làm mờ tầm nhìn của tôi.
Tôi chớp mắt, ngước nhìn lên thì thấy cánh cổng sân mở ra, mẹ tôi vừa bước ra ngoài.
Theo phản xạ, tôi định gọi mẹ, nhưng ngay lúc đó một cô bé từ trong nhà chạy theo mẹ.
Cô bé mặc một chiếc áo phao bông dày, đội mũ len, khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bánh bao được quấn kín trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng và đẹp.
“Dì Vương,” cô bé cất tiếng trong trẻo, “trời lạnh thế này, để chú Trương đưa dì về đi.”
Mẹ tôi vội xua tay, cảm động không nói nên lời. Nhưng cô bé kéo tay mẹ, còn tháo chiếc khăn quàng mềm mại của mình và quàng lên cổ mẹ.
Giằng co một lúc, một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng. Cô bé mở cửa xe, mẹ tôi chỉ đành mỉm cười bất lực, cúi xuống lên xe.
Một chiếc xe rộng rãi, ấm áp có rèm che, chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe điện.
Tay tôi hơi tê cóng, buông tay lái, xoa hai tay một chút. Trước khi rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi liếc nhìn lại cổng nhà ấy.
Cô bé không vào nhà ngay, mà ngồi xổm trước cổng để đắp một người tuyết.
Từ trong nhà vang lên tiếng gọi: “Đào Đào, vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm.”
“Dạ, con không sao đâu, chút nữa con sẽ vào sau ạ!” Giọng nói của cô bé trong trẻo, tràn đầy sức sống.
Đào Đào — cái tên ấy thật hợp với cô bé.
Tôi không nán lại thêm nữa, lái xe về nhà.
Thỉnh thoảng, tôi lại nghe được từ miệng mẹ vài câu chuyện về Lâm Đào, từng chút từng chút một.
Chẳng hạn như Lâm Đào thích ăn cua, ngày mai mẹ sẽ phải đi chợ mua hải sản sớm hơn…
Hoặc là Lâm Đào học hành tiến bộ, cả nhà sẽ đi du lịch Tam Á và mẹ được nghỉ vài ngày…
Hoặc Lâm Đào gần đây có hơi thèm ăn, mẹ sẽ chuẩn bị thêm đồ ăn khuya cho cô bé…
Cô bé nhỏ mà tôi chỉ gặp một lần ấy, từng ngày từng chút qua lời kể của mẹ, dần dần trở nên sống động và rõ nét trong trí nhớ tôi.
Mấy năm nay, tôi không dám lơ là việc học của mình. Tôi chăm chỉ học tập, cố gắng để trở thành một người tốt hơn.
Năm lớp 11, mẹ bảo rằng Lâm Đào đã thi đỗ vào cùng trường cấp ba với tôi. Mẹ dặn nếu có thể, tôi hãy giúp đỡ cô bé ở trường.
Nhưng Lâm Đào không cần tôi giúp đỡ. Cô bé rất được yêu quý, chẳng bao lâu đã trở thành bảo bối của cả lớp.
Không ai bắt nạt cô ấy.
Mọi người đều thích cô ấy.
Tất cả mọi người.
Ba năm cấp ba bận rộn học hành, thời gian trôi qua trong chớp mắt.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, mắt mẹ tôi đỏ hoe. Bà đã vất vả suốt cả đời, cuối cùng cũng có ngày này.
Trước ngày nhập học, trường mời tôi đến chia sẻ kinh nghiệm học tập cho các em lớp 12 mới vào.
Khi nhìn thấy Lâm Đào ngồi bên dưới, tôi vốn không lo lắng nhưng lại không kìm được mà trở nên căng thẳng.
Chỉ là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi. Lâm Đào ngồi bên dưới, ngủ say như chết, chẳng thèm ngẩng đầu nhìn tôi.
Thậm chí, có lẽ cô ấy còn chẳng biết tên tôi là gì.
Chỉ đến khi buổi chia sẻ kết thúc, cô ấy bị bạn bè kéo đến trước mặt tôi, nói là muốn kết bạn với tôi.
Nhìn vết ửng đỏ trên má cô ấy vì ngủ gục, cùng ánh mắt ngái ngủ, tôi không kìm được bật cười khẽ.
Khi cô ấy thêm tôi trên QQ, tôi nhìn thoáng qua nickname của cô ấy: “Đào Ngọt”.
Rõ ràng cô ấy không nhớ tôi. Cô ấy cũng không thèm ghi chú cho tôi.
Vậy nên khi lần đầu tôi trả lời câu hỏi toán của cô ấy, cô ấy lập tức nhắn tin riêng, câu đầu tiên là: “Cho hỏi bạn là ai thế?”
Không biết vì lý do gì, tôi đã trả lời cô ấy rằng tôi là một người bạn trên mạng, chẳng biết kết bạn từ khi nào.
Lâm Đào tin thật.
Có lẽ vì cô ấy được nhiều người yêu mến nên trong danh bạ chắc cũng có nhiều “người bạn” không rõ lai lịch như tôi.
Cô ấy bắt đầu thường xuyên nhắn tin cho tôi. Cô ấy gọi tôi là đại thần, học bá, đại ca, gửi cho tôi nhiều biểu cảm dễ thương, rồi nhờ tôi giải giúp những bài toán khó.
Nhờ có cô ấy, tôi được cảm nhận lại cảm giác ôn thi dù đã vào đại học.
Sau khi Lâm Đào thi đại học xong, cô ấy rất ít khi nhắn tin cho tôi.
Đôi khi tôi nghĩ, cô ấy chẳng khác nào một kiểu “người tệ bạc” thường thấy trên mạng.
Và rồi mẹ tôi bị đau lưng nặng hơn. Sau khi tôi khuyên rất nhiều lần, mẹ cuối cùng cũng đồng ý nghỉ việc.
Hôm mẹ nghỉ việc, tôi đến đón mẹ và được gọi vào nhà.
Lâm Đào đang ôm lấy mẹ tôi, khóc sướt mướt đầy thống khổ.
Tiếng khóc thê lương, nhưng nước mắt thì nhỏ giọt thưa thớt.
Tôi cười thầm nhìn cô ấy, nghe mẹ tôi bảo cô ấy:
“Cũng đến giờ cơm rồi, thực phẩm trong bếp đều sẵn cả. Để con trai dì nấu bữa trưa cho con ăn, con ăn thử xem được không.”
“Dù sao con cũng ở đây, nếu được thì trong thời gian chưa tìm được giúp việc mới, nó sẽ đến nấu cơm cho con nhé?”
Chẳng rõ là thế nào, tôi thay mẹ, trở thành “dì Vương” của Lâm Đào.
Tối hôm ấy, Lâm Đào không có ở nhà. Tôi nấu cơm xong mà không thấy cô ấy về.
Đến tận mười giờ, tôi gọi điện cho cô ấy.
Điện thoại reo vài hồi, sau đó là giọng nói lạ: “Alo, ai thế? Lâm Đào đang say, không nghe máy được!”
“Xin chào? Có nghe thấy không?”
Lúc đó, việc lý trí nhất là nói địa chỉ nhà của Lâm Đào cho họ để họ đưa cô về.
Nhưng tôi lại nói: “Các bạn đang ở đâu? Tôi sẽ đến đón cô ấy.”
Khi đón được Lâm Đào, cô ấy say thật rồi.
Má cô ấy đỏ bừng, miệng thì thào gì đó.
Tôi đưa cô ấy về nhà, đợi cô ấy nôn trong nhà vệ sinh xong, còn giúp cô ấy rửa mặt và tay.
Những việc còn lại, tôi không tiện giúp.
Lúc sắp rời đi, cô ấy bỗng nắm lấy tay tôi.
Tôi quay lại, Lâm Đào đang mở to mắt nhìn tôi chăm chú, đôi mắt long lanh.
Cô ấy nắm chặt tay tôi, khẽ ngồi dậy từ trên giường.
Tôi còn đang ngẩn ngơ, cô ấy đã dang tay, ôm chầm lấy tôi.
“Chồng à, cuối cùng em cũng mơ thấy anh rồi, hu hu.”
Giọng cô ấy mềm mại, khiến tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Như một kẻ ngốc, tôi để mặc cho cô ấy ôm.
Cằm cô ấy tựa lên vai tôi. Cô ấy thì thầm gọi ai đó, như đang gọi tên một người…
Lúc đó tôi không nghe rõ cô ấy đang gọi ai. Nhưng giờ thì tôi đã đoán được.
Cô đang gọi anh chồng 2D của cô ấy – Thẩm Tinh Hồi.
12
Tống Trình kể những lời này với giọng điệu bình tĩnh, không có quá nhiều biến động.
Nhưng tôi nghe xong lại không nhịn được mà đỏ mặt.
Thì ra, anh biết tôi từ rất sớm rồi…
Tống Trình nhìn quyển sổ tay: “Khi đó không nói rõ thân phận với em, xin lỗi.”
“Em… không sao đâu…”
Tôi khẽ đáp.
Tống Trình khẽ mỉm cười.
Anh không thường cười, nhưng mỗi khi cười lên trông rất đẹp. Khóe môi sẽ hiện ra lúm đồng tiền, khiến người khác không thể không sa vào.
Tôi chớp mắt, hắng giọng một chút.
“Anh từng nói, khi nào em có người mình thích, giao dịch giữa chúng ta sẽ hết hiệu lực, phải không?”
Tống Trình ngẩn người, nụ cười nơi khóe môi anh dần phai đi, hồi lâu sau, anh chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
“Em hiện đã có người mình thích rồi.”
Tôi nói: “Vậy nên, Tống Trình, anh không thể làm bạn trai giả của em nữa.”
“Anh biết rồi.”
Tống Trình mỉm cười nhẹ: “Ngay từ đầu đã nói rõ mà.”
“Có cần anh giải thích với cậu ấy không? Lỡ đâu cậu ấy hiểu lầm…”
Tôi cắt ngang lời anh: “Em còn chưa nói hết.”
Tống Trình im lặng, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chống cằm, mở to mắt không chớp mà nhìn anh.
“Tống Trình, anh có thể làm bạn trai của em không?”
“Không phải là giả, mà là thật.”
Tống Trình hít một hơi, trong mắt anh những cảm xúc phức tạp đột nhiên tan biến hết.
Dù mặt tôi dày đến đâu, cũng bị ánh mắt anh nhìn làm cho hơi ngượng.
“Phải suy nghĩ lâu vậy sao?”
Tôi nghiến răng: “Anh như vậy khiến em mất mặt lắm.”
“Lâm Đào, em có thể rút lại lời vừa rồi không?”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Đây là từ chối sao?
Đây là kết quả mà tôi không ngờ tới, nhất thời tôi sững sờ.
Tống Trình mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi: “Nếu có lời tỏ tình, cũng phải để anh tỏ tình trước.”
“Lâm Đào, em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”
Anh cười quá đẹp, tôi chẳng cần do dự lấy một giây mà đồng ý ngay lập tức.
Sau khi đồng ý, tôi lại bắt đầu hối hận.
Đáng lẽ nên đắn đo vài giây, như vậy sẽ có giá trị hơn!
Bàn tay đang đặt trên tay anh toan rút về lén lút, nhưng lại bị nắm chặt.
Tống Trình siết chặt tay tôi: “Đã đồng ý rồi, thì không được hối hận nữa.”
Kết thúc