Zhihu| Tặng Em Quả Đào Ngọt - Chương 3
7
Kỳ nghỉ Quốc Khánh đã đến, tôi về nhà ở mấy ngày.
Sau khi hết lễ tôi trở lại trường, ngày nào tôi cũng ở trong trạng thái phấn khích.
Chẳng vì gì khác, chỉ vì anh chồng 2D của tôi – Thẩm Tinh Hồi sắp đến sinh nhật rồi!
Thành phố nơi trường tôi đóng đô còn có hoạt động mừng sinh nhật cho anh ấy, nghe nói còn có một coser nổi tiếng đến nữa, nghĩ thôi đã kích động rồi!
Tôi đã hẹn với các chị em từ lâu sẽ đi cùng nhau.
Đêm ngày 12 tháng 10, nghĩ đến hoạt động ngày mai, tôi hưng phấn đến mức không thể nào ngủ nổi.
Vậy là gần 1 giờ sáng, tôi nằm trong chăn, lén lút đăng một bài lên trang cá nhân.
[SXH, đêm nay gặp anh nhé. (Love)]
Đăng xong, tôi còn hơi ngại, đặt úp điện thoại xuống đầu giường rồi tự nhủ phải nhắm mắt lại ngủ ngay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới nhìn thấy tin nhắn trên WeChat.
Tống Trình nhắn cho tôi lúc 2 giờ sáng.
[Tối nay em có việc à?]
[Có phải đi chơi với bạn không?]
Nửa tiếng sau, anh lại gửi thêm một tin.
[Nhớ cẩn thận nhé.]
Tôi chớp chớp mắt, rồi nhắn lại.
[Dạ.]
Buổi chiều, tôi trang điểm từ lúc 5 giờ, mặc vào chiếc váy mới mua.
Nhất định phải trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp, vì tối còn phải chụp ảnh cùng với các coser nổi tiếng nữa.
Tôi vừa xuống lầu vừa nhắn tin cho mấy chị em.
Chúng tôi hẹn nhau đi dạo trung tâm thương mại gần đó trước, đến giờ mới đến địa điểm tổ chức hoạt động.
Vừa ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu lên là thấy Tống Trình.
Anh cũng thấy tôi, ngạc nhiên một chút.
“Lâm Đào, em định ra ngoài à?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, đã hẹn với người khác rồi.”
Anh ngập ngừng một lát, rồi hỏi tiếp: “Là đi với người mà em nhắc đến trên trang cá nhân à?”
Tôi chưa kịp đáp, anh đã nói: “SXH, là Thẩm Tu Hoa bên lớp Kỹ thuật Mạng phải không?”
“Anh không có ý gì đâu, chỉ muốn nhắc em một chút thôi, cậu ta tuy học giỏi nhưng hơi lăng nhăng, thích trêu đùa con gái, lại không có trách nhiệm, em đừng để bị lừa đấy.”
Tôi ngơ ngác.
“Thẩm Tu… gì cơ? Em không quen người này mà.”
Tôi cảm thấy hôm nay Tống Trình hơi lạ.
Toàn nói những chuyện chẳng hiểu từ đâu ra.
Tống Trình hơi giãn mày ra, nhưng nhanh chóng lại nhíu mày: “Không phải Thẩm Tu Hòa, vậy là Tống Tây Hách bên Viện Thể dục à? Cậu ta có bạn gái rồi, lại còn qua lại với mấy người cùng lúc, nếu cậu ta tiếp cận em, chắc chắn là không có ý tốt đâu…”
Tôi cắt ngang lời anh: “Cậu ấy chưa từng liên lạc với em, em cũng không quen người này.”
Tống Trình nhíu mày càng sâu.
Tôi nghĩ xem nên giới thiệu Thẩm Tinh Hồi với anh thế nào.
Hoàng tử của hành tinh Pheros? Người kế vị ngai vàng?
Hay là anh chồng 2D của tôi?
Dù giới thiệu cách nào cũng thấy hơi xấu hổ.
Vài giây sau, tôi đành khẽ ho một tiếng.
“SXH… chỉ là một người bạn qua mạng bình thường thôi.”
“Em chỉ ra ngoài tham gia hoạt động một chút, khoảng tám, chín giờ sẽ về.”
Nói xong câu đó, tôi cũng giật mình.
Sao tôi lại phải báo cáo hành tung của mình với Tống Trình nhỉ?
Anh đâu phải bạn trai thật của tôi.
Ngước lên liếc trộm một cái.
Tống Trình mím môi, dường như đang do dự điều gì đó.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên.
Bạn tôi nhắn rất nhiều tin, cậu ấy đã đứng đợi sẵn ở cổng trường rồi!
“Vậy… em đi trước đây, có gì cứ đợi em về rồi nói nhé.”
Vừa dứt lời, tôi nắm lấy tà váy rồi chạy nhẹ nhàng về phía cổng trường.
8
Suốt buổi tối, Tống Trình có vẻ không tập trung.
Anh cầm điện thoại, ánh mắt dõi vào một điểm vô định, như đang suy nghĩ điều gì đó rất đăm chiêu.
“Tống Trình, Tống Trình.”
Bạn cùng phòng đi đến vỗ vai anh: “Nghĩ gì vậy?”
Tống Trình hoàn hồn: “Gì thế?”
“Thầy Triệu bảo tôi hỏi cậu, chuyên đề phòng chống lừa đảo mạng tuần sau chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tống Trình xoa mặt: “Tôi sẽ gửi tiến độ cho thầy ấy.”
Nghe vậy, một người bạn cùng phòng khác cảm thán: “Sao lại tổ chức hội thảo nữa rồi? Năm nào cũng tổ chức, nhưng năm nào cũng có người bị lừa.”
“Không tổ chức không được, học kỳ trước còn có anh chàng bên Viện Thể dục bị lừa 30.000 tệ khi nói chuyện với một người lạ trên mạng, rồi cô gái bên Viện Kinh tế bị dụ vay nợ qua mạng đến 100.000 tệ, còn định gặp mặt đối phương nữa. Giờ cách một màn hình, ai biết bên kia là người hay quỷ, gặp gỡ qua mạng đa phần là chui đầu vào miệng cọp, mất tiền mất tình…”
“Này, Tống Trình, cậu vội vàng đi đâu vậy?! Cho tôi mượn bài tập nhóm làm mẫu chút đi!”
Buổi tối hôm ấy, quảng trường Thương Mại rộn ràng hơn bao giờ hết.
Tôi và mấy chị em vừa ăn uống no nê xong liền chạy tới chỗ tổ chức sự kiện, lúc này đã gần tám giờ rồi.
Rất nhiều cô gái đang tụ tập dưới màn hình lớn ở trung tâm quảng trường, chờ mừng sinh nhật Thẩm Tinh Hồi.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, đến mức điện thoại trong túi tôi reo lên vài lần mà tôi không nghe thấy.
“Lâm Đào, điện thoại cậu đang rung kìa.” chị em nhắc tôi.
Tôi tránh khỏi đám đông, lấy điện thoại ra, thấy Tống Trình đã gửi hơn chục tin nhắn.
Anh hỏi tôi đang ở đâu, còn lại toàn là cuộc gọi nhỡ.
Có chuyện gì gấp sao?
Tôi lập tức gửi định vị cho anh, rồi nhắn: “Có chuyện gì vậy?”
Phía bên kia không trả lời.
“Lâm Đào! Moon đại thần đến rồi!”
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn.
Moon là coser mà tôi yêu thích nhất, huống chi tối nay còn cos nhân vật chồng tôi – Thẩm Tinh Hồi!
Hiện trường đầy những người hâm mộ cosplay, khiến tôi nhìn đến hoa mắt.
Chị em kéo tôi chạy nhảy trong đám đông: “Nhanh lên, chụp ảnh lưu niệm nào!”
Giữa dòng người nhốn nháo, tôi nhét điện thoại vào túi xách, rồi lao về phía những người tôi hâm mộ.
Sau khi chụp ảnh cùng các coser, chúng tôi lại xếp hàng chờ Moon ký tặng.
Lấy được chữ ký rồi, bước ra ngoài thì màn hình lớn trên cao bắt đầu đếm ngược.
Reng reng reng—
Âm thanh rung từ điện thoại gần như bị tiếng ồn ào xung quanh lấn át.
Tôi hơi ngẩn người, lấy điện thoại ra.
Là Tống Trình đang gọi.
Tôi nhấn nút nghe máy.
“Lâm Đào!” Bên kia âm thanh cũng ồn ào, loáng thoáng, tôi nghe thấy tiếng đếm ngược quen thuộc.
“Em đang ở đâu?”
Cuối cùng, tôi nghe rõ anh hỏi gì.
Tôi đưa tay che điện thoại, lớn tiếng nói: “Em đang ở quảng trường Mộng Kim!”
Tay tôi bị ai đó kéo nhẹ.
Tôi quay sang nhìn chị em, thấy mắt cậu ấy sáng rỡ nhìn về một hướng nào đó.
“Lâm Đào, nhìn kìa, trai đẹp!”
Theo phản xạ, tôi nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ.
Rồi tôi sững lại.
Trong đám đông, Tống Trình nổi bật một cách lạ thường.
Anh cao ráo, ngũ quan rõ nét, làn da cũng trắng hơn so với các nam sinh khác.
Không ít cô gái đang lén nhìn anh.
Nhưng anh có vẻ hơi lo lắng.
Anh vừa gọi điện thoại vừa cau mày, như đang tìm kiếm gì đó.
Linh cảm mách bảo tôi, anh đang tìm tôi.
Ngón tay tôi hơi run, trong tiếng ồn ào náo nhiệt, dường như tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Từng nhịp, từng nhịp một.
Tôi nhìn Tống Trình, cất giọng gọi vào điện thoại: “Tống Trình, nhìn sang phải đi!”
Anh khựng lại, quay đầu nhìn về phía tôi.
Chúng tôi nhìn nhau xuyên qua biển người.
Đúng lúc đó, màn hình lớn hoàn thành đếm ngược, tất cả các cô gái xung quanh đều hét lên trong niềm vui phấn khích.
“Thẩm Tinh Hồi! Chúc mừng sinh nhật!”
9
Ngồi trên taxi trở về trường, Tống Trình cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tôi liếc nhìn qua.
Anh đang tìm kiếm trên Baidu: “Thẩm Tinh Hồi là ai?”
Tôi nén cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Trên đường phố xe cộ qua lại tấp nập, không ít cặp đôi nắm tay nhau dạo bộ bên lề đường, mấy người bán bóng bay và gấu bông cũng đông khách. Cảnh tượng rất náo nhiệt.
So với khung cảnh ngoài kia, bên trong xe lại im lặng đến kỳ lạ, im lặng đến mức có chút ngượng ngập.
Bác tài xế nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, cười nói: “Hai đứa giận nhau à?”
Tôi ngẩn người, cùng lúc với Tống Trình, cả hai đều đáp: “Không có.”
Chúng tôi liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt quay đi chỗ khác.
Khi ấy tôi không nhận ra rằng, với cách xưng hô “hai đứa” của bác tài, cả tôi và anh đều không phủ nhận điều gì cả.
Xuống xe, về đến trường cũng đã hơn mười giờ tối.
Đi trên con đường rợp bóng cây trong sự yên tĩnh, tôi cuối cùng không kìm được mà hỏi một câu.
“Anh sợ em bị người quen trên mạng lừa nên mới đi tìm em phải không?”
Dưới ánh đèn đường, bóng của Tống Trình kéo dài trên mặt đất.
Tôi nhìn chăm chú vào cái bóng của anh, thì anh đột nhiên dừng bước.
Tôi ngẩn ngơ, tầm mắt từ cái bóng dưới chân dời lên khuôn mặt anh.
Tống Trình nhìn tôi, vẻ mặt không biểu cảm gì.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, anh mới trả lời câu hỏi của tôi.
“Đúng, sợ em bị người ta lừa, lo em gặp chuyện, nên mới đi tìm em.”
Tôi cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, chỉ biết lí nhí nói: “Cảm ơn.”
“Xin lỗi nhé, là do em không nói rõ ràng với anh.”
“Không phải lỗi của em.” Tống Trình nói: “Là do anh quá lo lắng thôi.”
Tại sao lại lo lắng?
Đối với anh, tôi là một người quan trọng đến vậy sao?
Tôi sững sờ nhìn anh, hai câu hỏi đó quanh quẩn trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra.
Tống Trình lặng lẽ đưa tôi đến dưới ký túc xá.
“Về đi, nghỉ ngơi tốt nhé.”
“Ừm.”
Khi bước đến tầng hai, tôi dừng lại, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Trình vẫn đứng đó.
Anh đứng dưới đèn đường, ánh sáng chiếu lên người anh, như khoác lên anh một tầng sáng dịu dàng.
Nhưng bóng dáng của anh lại toát lên chút cô đơn.
Tôi còn đang ngẩn người nhìn, thì ở cuối đường, mấy cô gái bất ngờ đi đến.
Khi nhìn thấy Tống Trình, họ rõ ràng ngạc nhiên một chút.
Rồi bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Khi đến gần hơn, có một cô gái bị bạn bè đẩy nhẹ, rụt rè tiến lên cầm điện thoại…
Đến lúc tôi nhận ra, thì bản thân đã chạy xuống lầu.
Gió đêm thổi đến làm tôi bừng tỉnh.
Tôi muốn quay trở lại, nhưng đã không kịp.
Tống Trình đã nhìn thấy tôi.
Tôi đành phải lấy hết can đảm, giả vờ thân mật khoác lấy cánh tay anh: “Tống Trình, đây là bạn học của anh à?”
Cô gái ngẩn người, ánh mắt chuyển động qua lại giữa tôi và Tống Trình.
Vài giây sau, cô ấy mới vỡ lẽ, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không biết anh có bạn gái rồi, xin lỗi vì đã làm phiền!”
Cô ấy chạy về phía các bạn, kéo họ rồi tất cả ùa vào ký túc xá.
Không gian xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Giọng Tống Trình hơi trầm, nhưng lại mang theo ý cười: “Người ta đi rồi, em có thể buông tay ra rồi đấy, bạn gái.”