Zhihu| Tặng Em Quả Đào Ngọt - Chương 2
4
Trong tiệm trà sữa bên ngoài trường, tôi và Tống Trình ngồi đối diện nhau.
Cả hai đều im lặng.
Cho đến khi nhân viên mang ly trà sữa mà tôi gọi bừa ra, tôi mới gom hết can đảm để mở miệng.
“Xin lỗi, tại vì tôi lỡ lời nên mới khiến anh bị hiểu lầm. Anh muốn xử lý chuyện này thế nào, tôi nhất định sẽ hợp tác hết lòng.”
Tống Trình nhẹ nhàng lướt ngón tay thon dài quanh ly trà sữa, chạm vào lớp hơi nước mờ đục trên bề mặt lạnh. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên, Tống Trình khẽ mỉm cười.
“Nói sai à… tôi cứ tưởng là em đã nhớ lại rồi cơ.”
Tôi không hiểu ý anh, vô thức hỏi lại: “Nhớ lại cái gì?”
Tống Trình ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Nhớ lại chuyện tối hôm đó, khi em say và… lợi dụng tôi.”
Tôi: “???”
Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi ý anh.
Tôi… say rượu xong, lợi dụng anh sao?!
Sao có thể? Tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện đó!
Tôi ngượng ngùng cười gượng: “Haha, anh cũng biết đùa thật đấy.”
Nhưng Tống Trình lại không cười, vẫn nhìn tôi như thế.
Mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng cúi xuống hỏi nhỏ: “Tôi thật sự… lợi dụng anh à?”
Tống Trình cúi mắt: “Thật ra cũng không có gì…”
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe anh tiếp tục: “Em chỉ là nắm chặt tay tôi không buông, rồi ôm lấy cổ tôi đòi hôn. Tôi đẩy ra, em còn nói tôi không yêu em nữa, vừa khóc vừa tháo cúc áo của tôi…”
Nhân viên đi ngang qua ngạc nhiên quay đầu nhìn chúng tôi, mắt sáng rực.
Tôi hoảng hồn, vội chụp lấy ly trà sữa trước mặt Tống Trình, đẩy ống hút vào miệng anh.
Tống Trình hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thuận tay uống một ngụm, trong mắt thoáng qua một nụ cười.
Tôi không để ý đến biểu cảm của anh.
Giờ phút này trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc sao tôi có thể mất mặt đến vậy?!
Từ nay về sau, tôi nhất định không bao giờ uống rượu nữa, dù có chết cũng không uống!
Hít một hơi sâu, tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, hỏi Tống Trình: “Vậy chuyện này, anh muốn giải quyết thế nào?”
Tống Trình im lặng vài giây, rồi nói: “Giờ tự nhiên tôi lại thấy có bạn gái cũng không phải là chuyện xấu. Lâm Đào, em tiếp tục làm bạn gái của tôi đi.”
Tôi ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu không nói nên lời.
Tống Trình giải thích thêm vài câu, lúc này tôi mới hiểu được ý anh.
Anh muốn tôi làm bạn gái trên danh nghĩa của anh.
Mục đích thật sự là để giúp anh ngăn cản những cô gái khác, tránh phiền phức.
“Cũng không cần lâu đâu, chỉ hai học kỳ thôi.”
Tống Trình nói: “Trong khoảng thời gian đó, nếu em có người mình thích, chúng ta có thể ‘chia tay’, tôi cũng sẽ đi giải thích với cậu ấy.”
Thật lòng mà nói, nếu chỉ có vậy, tôi thấy khá đơn giản.
Dù sao thì cũng do tôi khiến anh bị hiểu lầm, lại còn… làm chuyện không hay lúc say rượu.
Về tình về lý, tôi đều nên bù đắp cho anh.
Bảo tôi giúp anh ngăn cản người khác trong hai học kỳ thôi mà, dễ ợt.
“Được.” Tôi gật đầu đồng ý ngay: “Trong thời gian đó, nếu cần tôi phối hợp, tôi nhất định sẽ phối hợp.”
Tống Trình khẽ…cười mĩm, nâng ly trà sữa lên với tôi: “Hợp tác vui vẻ.”
5
Cứ thế, tôi trở thành “bạn gái” của Tống Trình.
Sau đó, làn sóng tin đồn trên diễn đàn trường cũng dần lắng xuống. Chỉ là cái mác “tra nam” dường như vẫn bám lấy Tống Trình, mà anh lại chẳng quan tâm.
Một tuần sau khi khai giảng, tân sinh viên chúng tôi bắt đầu tham gia huấn luyện quân sự.
Mặc bộ đồng phục quân sự rộng thùng thình, dưới cái nắng gắt chỉ vài ngày thôi mà da tôi đã đen đi mấy tông.
Ngày nào cũng chỉ xoay quanh ba điểm: sân thể dục, căng-tin, và ký túc xá. Nghĩ đến việc những ngày thế này sẽ kéo dài suốt một tháng, tôi cảm thấy trời như sắp sập đến nơi.
Hôm nay, chúng tôi đã đứng trên sân tập.
Trong lúc chờ Sĩ quan huấn luyện đến, bạn cùng phòng rì rầm: “Lâm Đào, hôm nay chúng ta giả bệnh trốn vào phòng y tế đi, trời 40 độ rồi, tớ chịu không nổi nữa.”
Nói thật, tôi cũng hết chịu nổi rồi.
“Có được không?” Tôi lưỡng lự, nhưng trong lòng có phần dao động: “Sĩ quan huấn luyện nhìn ra mất.”
“Cứ giả vờ giống chút là được!” Cậu ấy hào hứng bày cách: “Đến lúc đó, cậu lảo đảo vài cái, canh lúc thích hợp thì ngã thẳng về phía trước, tớ và Tiểu Trần sẽ đỡ cậu, rồi…”
Tôi nghe mà há hốc mồm. Thì ra giả bệnh cũng là một nghệ thuật!
Rất nhanh sau đó, Sĩ quan huấn luyện đến.
Sau 30 phút tập bước đều, ông ấy bảo chúng tôi đứng yên tại chỗ.
Bạn cùng phòng liếc mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị hành động. Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi lại thấy Tống Trình đang ngồi ở khu khán đài râm mát nhìn về phía này.
Sao anh lại tới đây?
Không lẽ là đến xem tôi?
Vậy tôi có ngất nữa không?
Không thấy tôi phản ứng, bạn cùng phòng nhịn không được, huých tay tôi: “Mau ngất đi, tớ sẵn sàng rồi.”
Tôi lấy lại tinh thần, do dự một giây rồi quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.
Tôi lắc lư thân mình một chút, canh đúng lúc Sĩ quan huấn luyện quay lại nhìn thì lập tức ngã về phía trước.
“A, trời ơi!” Bạn cùng phòng đỡ lấy tôi rất chuẩn xác, bạn kia thì kêu lên thật to: “Báo cáo Sĩ quan, Lâm Đào bị say nắng ngất rồi!”
Sĩ quan huấn luyện chạy tới ngay.
Bạn cùng phòng nhanh nhẹn tiếp lời: “Sĩ quan huấn luyện, bọn em đưa bạn ấy tới phòng y tế nhé!”
Nói xong, hai cô bạn của tôi giả vờ khó nhọc đỡ tôi lên, chuẩn bị rời khỏi sân.
“Dừng lại!” Sĩ quan huấn luyện quát lên: “Hai cô ốm yếu thế này đỡ không nổi, lại lỡ làm ngã người ta thì sao?”
“Sĩ quan huấn luyện, em được ạ!”
“Em, em nữa!”
Các nam sinh phía sau nghe vậy liền giơ tay xung phong.
Sĩ quan huấn luyện chuẩn bị chọn bừa hai người, nhưng ngay lúc đó, không biết từ đâu một nam sinh cao ráo đã tiến tới.
“Sĩ quan huấn luyện, để em đưa cô ấy đến phòng y tế.”
Nghe thấy giọng nói này, tôi suýt nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
Sĩ quan huấn luyện nhìn anh, thấy không mặc đồng phục quân sự, liền hỏi: “Cậu là…”
“Em là bạn trai của bạn này.”
…
Tôi được đặt lên lưng Tống Trình, vừa đi khỏi sân thể dục là có thể cảm nhận được ánh mắt trách móc của hai cô bạn bắn vào tôi.
Tôi cứng đờ cả người, nằm im không dám nhúc nhích.
Ra khỏi sân tập một đoạn, tôi vội nói: “Anh thả em xuống đi, em chỉ giả vờ ngất thôi.”
“Anh biết.”
Tống Trình đáp.
Nhưng anh vẫn không đặt tôi xuống, bờ vai rộng của anh vững chắc, đỡ tôi thật an toàn.
“Sĩ quan huấn luyện của các em vẫn còn nhìn đấy.”
Tôi lập tức im thin thít, nằm ngoan ngoãn trên lưng anh, cố ra vẻ yếu ớt đến tột cùng.
Mãi đến khi đã đi rất xa khỏi sân tập, Tống Trình mới dừng lại.
Ngay lập tức, tôi nhảy xuống khỏi lưng anh.
“Sao tự dưng anh lại đến sân thể dục thế?”
Tống Trình đáp: “Anh là thành viên Ban tuyên truyền Hội sinh viên, thầy bảo anh đến chụp vài bức ảnh của tân sinh viên trong buổi huấn luyện quân sự, để sau này dùng.”
“À.” Tôi cúi đầu nhìn đất.
Trong lòng nghĩ, đúng là xui xẻo thật, mỗi lần xấu mặt là lại gặp Tống Trình.
“Đi ăn cơm không?” Tống Trình nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.”
Cả tuần huấn luyện quân sự, tôi chưa bữa nào ăn được ngon. Mỗi lần tan tập, ai nấy đều như hổ đói vồ mồi, phần còn lại cho tôi chỉ là cơm canh nguội ngắt.
Nghe vậy, tôi lập tức gật đầu: “Ăn!”
6
Tống Trình đưa tôi đến căng-tin số bốn, nơi tôi chưa từng tới.
Chỗ đó khá xa, nhưng đồ ăn lại rất ngon.
Lúc chúng tôi đến vẫn chưa có nhiều người, các món ăn còn nóng hổi, vừa mới dọn ra.
Tống Trình bảo tôi kiếm chỗ ngồi, còn anh đi lấy đồ ăn cho tôi.
Đang ngồi chờ, bỗng có một nam sinh cầm điện thoại tiến đến.
“Chào đàn em, có thể kết bạn WeChat không?” Mặt anh ấy hơi đỏ, đứng trước tôi có vẻ hơi căng thẳng.
Tôi ngẩn người, theo phản xạ chỉ tay về phía Tống Trình đang đi tới.
“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
Nam sinh liếc nhìn Tống Trình, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng, nhỏ giọng xin lỗi rồi quay đi.
Tống Trình đặt khay thức ăn xuống trước mặt tôi đồng thời ngồi xuống đối diện, trên môi nở nụ cười.
Mặt tôi hơi nóng lên, những lời tôi vừa nói chắc chắn anh đã nghe thấy.
“Cười gì chứ? Anh dùng em để cản hoa đào, chẳng lẽ em không được lấy anh ra à?”
“Tất nhiên là được.” Anh đặt ly nước trước mặt tôi: “Tùy em sử dụng.”
Câu nói của anh có chút ẩn ý, khiến tôi càng thêm ngượng ngùng. Không biết đáp lại ra sao, tôi đành vùi đầu ăn cơm, im lặng không nói gì thêm.
Thức ăn ở căng-tin này quả thật rất ngon, tôi ăn đến căng bụng, ngồi dựa vào ghế xoa bụng, rồi lại cầm ly nước uống thêm một hớp.
Nhìn bộ dạng thoải mái của tôi, Tống Trình hỏi: “Ăn ngon không?”
“Tạm được.” Tôi buột miệng đáp: “Không ngon bằng đồ anh nấu.”
Vừa nói xong, cả hai chúng tôi đều sững lại.
Tống Trình ngước mắt nhìn tôi, tay tôi vẫn xoa bụng nhưng chững lại một chút, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Anh đừng hiểu nhầm, em đang khen tài nấu nướng của dì Vương thôi.”
Tống Trình gật đầu, không nói gì thêm.
Không khí trong căng-tin có chút nóng nực, tôi cảm thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi.
Sau khi đưa khay về khu vực dọn dẹp, tôi chào anh một tiếng rồi nhanh chóng quay về ký túc xá.
Trước khi rời đi, tôi còn mua vài phần đồ ăn gói về cho mấy bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng tuyệt thế này, còn ai làm lại tôi đây!
Mấy cô bạn cảm động đến rơi nước mắt, chỉ cúi đầu ăn không ngừng.
Tôi nằm trên giường, lướt điện thoại một chút.
Vô tình nhấn vào QQ, tôi thoáng ngẩn ngơ khi nhìn thấy cuộc trò chuyện được ghim ở đầu danh sách.
Theo bản năng, tôi nhấp vào, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại ở ngày có điểm thi đại học.
[Tôi được 634 điểm! Có thể vào đại học rồi!]
Đối phương im lặng rất lâu rồi mới trả lời: [Chúc mừng.]
“Ô, ai đấy?”
Không biết từ khi nào, bạn cùng phòng đã đứng ngay sau lưng tôi, cậu ấy giơ tay lên giải thích: “Tớ không cố ý xem đâu, gọi cậu mãi không thấy trả lời nên tớ mới qua đây, vô tình thấy thôi.”
Cậu ấy tiến lại gần: “Crush của cậu à? Hay bạn trai cũ?”
“Không phải, anh ấy là…” Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thầy giáo của tớ.”
Nói là “thầy giáo,” nhưng gọi là “bạn qua mạng” thì chính xác hơn.
Tôi kết bạn với người này một cách tình cờ, ban đầu chưa từng trò chuyện.
Mãi đến năm lớp 12, tôi chụp một bài toán đăng lên trang cá nhân.
[Ai có thể giải giúp tôi bài này không? (Please)]
Dưới bài đăng là những lời than thở của đám bạn cùng lớp.
Nhưng người bạn qua mạng này lại gửi một bức ảnh với từng bước giải chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn.
Tôi như vớ được vàng.
Đồng thời cũng nhận ra người này chắc chắn là học bá! Tôi phải bám lấy anh thôi!
Vậy là tôi chủ động liên lạc, ba ngày lại nhắn một lần hỏi han đủ thứ.
Khi cảm thấy bầu không khí đã phù hợp, tôi liền đưa cho anh một đề toán.
Tính tình anh cũng rất kiên nhẫn, thực lực cũng vô cùng vững vàng.
Mọi câu hỏi của tôi đều được anh giải đáp, cách giải đơn giản dễ hiểu, đúng là một thầy giáo tuyệt vời.
Tôi cứ “học chùa” mãi cũng ngại, nhưng gửi lì xì thì anh không nhận.
Sau này, sau khi nhận được giấy báo nhập học, tôi lại mải mê vui chơi nên quên béng đi.
Giờ nhớ lại, tôi thấy có chút áy náy.
Nên mời anh một bữa mới phải.
Tôi cân nhắc một hồi rồi nhắn cho anh một tin, nhưng đợi mãi vẫn không thấy phản hồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến, rồi chìm vào giấc mơ lúc nào không hay.